Diệp Tranh còn đang ngủ, nhưng cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác đó rất không tốt.
Cậu bé bỗng mở mắt thì nhìn thấy Diệp Minh Triết giống như u linh đứng ở cạnh giường của cậu bé, dọa cậu bé thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, lập tức bật dậy.
“Cậu đừng qua đây! Tớ nói cho cậu biết, cậu còn ra tay với tớ, tớ sẽ không khách sáo đâu đấy.
Tuy tớ đánh không lại cậu, nhưng tớ cũng không phải dễ chọc.”
Ánh mắt như này, u ám như này, Diệp Tranh vô thức tưởng rằng nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết đi ra tác oai tác quái.
Ánh mắt của cậu bé rất phòng bị.
Diệp Minh Triết thậm chí phát hiện tư thế của Diệp Tranh có hơi kỳ lạ, giống như mông bị thương.
Mắt của cậu bé hơi nheo lại.
“Cậu bị sao vậy?”
“Tớ còn có thể bị làm sao? Không phải bị cậu ném ra ngoài lúc nửa đêm sao.
Bây giờ mông của tớ vẫn đau đó.
Tớ cảnh cáo cậu, cậu chẳng qua chỉ là nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết, đừng tưởng cậu bây giờ có thể khống chế cơ thể của Minh Triết thì đắc ý quên hình.
Ý chí của Minh Triết rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ áp chế được cậu, tớ cũng sẽ giúp.”
Diệp Tranh tức tối nói.
Thật là đáng ghét.
Minh Triết trước giờ sẽ không ra tay ác với cậu bé như vậy, nhân cách thứ hai này thật sự rất đáng ghét.
Trái tim của Diệp Minh Triết lại kêu lộp bộp.
Nhân cách thứ hai?
Nhân cách phân liệt!.
truyện ngôn tình
Cậu bé mắc chứng nhân cách phân liệt!
Tin tức như này bỗng bùng nổ ở trong đầu