Diệp Ân Tuấn nói rất chắc chắn: “Có lẽ sau chuyện này, chứng nhân cách phân liệt của Minh Triết cũng sẽ khỏi.”
“Sao lại nói vậy?”
Thẩm Hạ Lan rất băn khoăn.
Diệp Ân Tuấn lại không nói gì nữa.
Một nhóm người lái xe đến sân bay.
Bởi vì Sa Sa là liệt sĩ, sân bay đặc biệt mở một con đường cho các quân nhân dùng.
Quân nhân đi qua đi lại đều mặc thường phục, xếp thành một đội.
Diệp Minh Triết bởi vì lâm thời xin nghỉ cho nên mới một mình đến đây.
Thẩm Hạ Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trang trọng trang nghiêm như này, không khỏi hơi sững người.
Diệp Minh Triết chỉnh áo và mũ, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Thủ tục xuất ngũ của Diệp Ân Tuấn bây giờ còn chưa làm xong, tự nhiên vẫn là còn quân hàm, ngày như hôm nay, anh cũng mặc quân phục, nói với Thẩm Hạ Lan: “Em và Tranh đợi bọn anh ở trên xe.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Ân Tuấn dắt tay của Diệp Minh Triết đi vào.
Diệp Tranh đột nhiên có chút ngưỡng mộ nói: “Mẹ, con đột nhiên cảm thấy làm quân y cũng không tồi, chú Tô trước đây cũng là làm quân y sao?”
“Không được phép làm.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối, trong lòng có hơi lo lắng.
“Trong nhà có một Minh Triết dấn thân vào nguy hiểm thì đã đủ khiến người khác mất ăn mất ngủ rồi, con đừng góp vui nữa.
Con muốn học y, ba mẹ không cản con, nhưng nếu như muốn tòng quân thì tuyệt đối không được.
Lần này mẹ và ba đã quyết định để Minh Triết theo con đường thương