Có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ tới người phản bội mình lại là Trương Linh.
Trương Linh à.
Lúc còn trẻ, bà ta từng là người bạn duy nhất bầu bạn với mình bước ra khỏi cơn ác mộng, bước ra khỏi tuổi thơ đầy máu.
Là người đã từng vì nhau mà ngay cả mạng cũng không cần.
Bây giờ lại biến thành trò cười như thế, trở thành sự châm chọc lớn nhất.
Haha.
Tiêu Nguyệt vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, ép nước mắt rơi vào trong.
Chẳng có gì đáng khóc hết, có đúng không?
Phải biết từ sớm người bước ra khỏi tràng tu la, làm sao có thể thật lòng được chứ?
Là do bà ta bị váng đầu, thế mà lại tin tưởng tình cảm lớn lên từ nhỏ với nhau, thế mà lại hy vọng xa vời trong cái nơi ác quỷ như địa ngục sẽ có sự thương hại và thiện ý.
Bi thương nồng đậm bao phủ Tiêu Nguyệt, tính cả thời tiết này cùng với bia mộ ở sau lưng, làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Vết thương của dì thật sự rất nghiêm trọng, một mình dì, chỉ sợ là…”
“Dì đã từng bị vết thương nghiêm trọng hơn cái này nhiều, dì vẫn có thể sống, mấy năm nay cuộc sống an nhàn đã để dì quên mất dì vốn dĩ chính là ác quỷ bước ra từ tràng tu la, không nên hy vọng xa vời có được sự ấm áp và dịu dàng của con người.
Bây giờ bởi vì tham luyến chút ấm áp này mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, đây chính là sự trừng phạt mà dì phải nhận lấy.”
Tiêu Nguyệt nói rất thờ ơ, không hiểu sao làm cho người ta muốn rơi nước mắt.
“Tôi vẫn là câu nói đó, có cần gì thì cứ tìm tôi, mặc dù tôi không thích dì, nhưng mà cũng không thể nhìn thấy dì chết.”
Đây là lời nói thật lòng.
Tiêu Nguyệt ngây ra một lúc, có thể là không ngờ tới Thẩm Hạ Lan lại thẳng thắn như thế, có thể là