Nói xong, mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng nhìn sang Diệp Minh Triết.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến Diệp Minh Triết có hơi xa lạ, có hơi rét lạnh, nhưng vẫn gật đầu.
Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé đồng ý, lúc này mới thu hồi ánh mắt, hờ hững nói: “Thu dọn đồ, chúng ta đến Trương Gia Trại.”
Vừa dứt lời, Diệp Minh Triết bỗng sững người.
“Vừa rồi khi Trương Linh ở đây ba sao…”
“Bà ta tính là cái thứ gì chứ? Ba còn phải báo cáo hành tung của chúng ta cho bà ta sao?”
Dáng vẻ bá đạo đó của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn lộ ra, lập tức khiến Diệp Minh Triết có hơi sốc.
Đây là lão Diệp sao?
Lão Diệp lạnh như băng sương, bụng dạ đen tối đó sao?
Như nhận ra Diệp Minh Triết đang suy nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn vươn ngón tay ra, búng vào trán của cậu bé, nói: “Bất kể ba trở thành cái gì, ba đều là ba của con.”
Diệp Minh Triết xoa xoa trán, có chút phiền muộn nói: “Tại sao không thể thay đổi thói quen nói chuyện với trán người ta thế hả?”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên, đôi mắt cười khiến cả người có cảm giác như ấm áp hơn.
“Mẹ đâu?”
Diệp Minh Triết có chút lo lắng hỏi.
Diệp Ân Tuấn liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thấp giọng nói: “Cô ấy là vợ ba, ba còn có thể làm gì cô ấy?”
Nhưng cảnh tượng Thẩm Hạ Lan gần như bị mình bóp cổ đến chết khi cô mới bước vào nhà không