“Được.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến giọng nói tức giận của Thẩm Hạ Lan đột ngột ngừng lại.
“Anh nói gì?”
“Không phải em nói muốn quất xác sao? Bà ta cũng hoá thành tro cốt rồi, quất xác là không được, nhưng đem tro cốt đi quăng rải khắp nơi thì chắc vẫn được đó.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách không chút cảm xúc, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan há hốc mồm, không biết nên nói gì nữa.
Rải tro cốt?
Là tiêu huỷ tro cốt sao?
Sự căm ghét của Diệp Ân Tuấn đối với mẹ Trương mãnh liệt như vậy sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, trầm tư một hồi rồi nói: “Hay là chúng ta tạm thời đừng ra ngoài nữa, anh qua bên Tô Nam kiểm tra đi, có lẽ Tô Nam có cách khiến hoàng kim cổ rời khỏi cơ thể anh đó.”
“Anh đã tra qua rồi, hoàng kim cổ vô hại với cơ thể con người, ngược lại có rất nhiều lợi ích.
Bây giờ cảm xúc của anh không ổn định, không phải vì hoàng kim cổ, mà là vì lệ khí của cổ ký ức khiến cảm xúc của anh bất định.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trầm giọng nói: “Sở dĩ người của Trương Gia Trại gieo cổ ký ức cho hậu đại, không gì khác chính là để cho bọn họ cảm nhận được lần giết chóc đó, để cho hậu nhân của ông ta nhìn thấy rõ tộc nhân của mình bị giết như thế nào, cái loại phẫn nộ và thù hận đó sẽ được truyền thừa sâu sắc hơn lời truyền miệng.
Hơn nữa, cổ ký ức này hẳn được tổ tiên nuôi dưỡng bằng sự phẫn uất và oán khí, cho nên loại lệ khí này có thể sẽ thay đổi tâm trí của con người.”
“Vậy phải làm