“Tôi không biết, chính là không nhìn rõ.
Họ nói là là bệnh đục thủy tinh thể nhưng cũng không giống lắm.
Khi chúng tôi đưa ông ta đến bệnh viện thì bác sĩ nói là do uống quá nhiều thuốc nên mới bị vậy, còn lại chúng tôi nghe không hiểu.”
Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.
Lúc này, Tống Hải Đình bị đẩy ngã xuống đất, một sấp tiền ném thẳng vào mặt ông ta.
Tống Hải Đình vội vàng dập đầu, còn đâu dáng dấp của một chủ tịch tập đoàn Tống thị chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra quay lại, sau đó gửi cho Tống Dật Hiên.
Nếu đây là ý của Tống Dật Hiên thì cô sẽ không xen vào, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy phiền muộn.
Tống Dật Hiên đang hưởng tuần trăng mật với Hồ Ngọc Duyên ở nước ngoài, bên đó bây giờ đang là buổi tối.
Khi nhận được video của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên bỗng sửng sờ.
Sau đó cũng không quan tâm bên Thẩm Hạ Lan đang là lúc nào, lập tức gọi điện thoại đến.
“Chuyện này là sao? Ai bắt nạt ông ta?”
Giọng Tống Dật Hiên lạnh thấu xương, nhưng Thẩm Hạ Lan lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải anh cố ý để người ta bắt nạt ông ta sao?”
“Anh bị bệnh à? Dù anh có hận ông ta đối xử với mẹ anh không tốt, hận ông ta bị người phụ nữ kia lừa dối, còn liều mạng với anh, nhưng dù thế nào đi nữa ông ta cũng là người cho anh sự sống.
Không phải nói đi du lịch sao? Sao lại biến thành thế này rồi? Em thấy ông ta ở đâu? Anh phái người tới đón ông ta về.”
Tống Dật Hiên nói xong thì hít sâu một hơi, cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.
Anh ta không muốn gặp ông già kia, anh ta cũng không ngờ ông ta lại đáng thương như vậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Không phải ý của anh là được rồi, anh mới kết hôn, đừng lo chuyện này,