“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.
Tống Hải Đình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt rất đáng sợ.
“Đừng hỏi, sao cô lại ở đây? Cô mau đi đi, chuyện hôm nay cô gặp tôi cũng đừng nói cho ai hết, mau đi đi.”
Nói xong, ông ta đẩy Thẩm Hạ Lan đi.
“Dượng.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan gọi Tống Hải Đình là dượng.
Tống Hải Đình sững sờ, nước mắt đục ngầu chảy dài trên đôi mắt không có tiêu cự.
“Cô gọi tôi là gì?”
Thẩm Hạ Lan biết Tống Hải Đình không tốt với Tống Dật Hiên, trông Tống Dật Hiên tàn nhẫn thế đấy nhưng thật ra lại là người rất mềm yếu.
Đối với Tống Hải Đình, anh ta có khao khát, có phẫn nộ, có oán giận, nhưng nói đến cùng, anh ta vẫn yêu người cha này.
Cho dù Lưu Mai không phải là con của ông cụ Tiêu thì cũng là con gái ruột của bà ngoại, gọi ông ta một tiếng dượng cũng không mất mát gì.
Thẩm Hạ Lan bước tới nói: “Dượng à, cho dù có xảy ra chuyện gì thì dượng cũng phải trở về với cháu.
Anh họ đã kết hôn rồi, kết hôn với Hồ Ngọc Duyên, con gái nhà họ Hồ nữa.
Dượng không muốn nhìn thấy con dâu của dượng sao?”
“Dật Hiên đã kết hôn rồi?”.
truyện đam mỹ
Vẻ mặt của Tống Hải Đình thoáng chút buồn, pha thêm chút an ủi và vui vẻ.
“Con gái nhà họ Hồ sao? Đó là một gia tộc lớn, tốt! tốt lắm! Con trai tôi cũng có tiền đồ lắm!”
Tống Hải Đình vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Mấy năm nay, tôi đối xử với nó rất tệ.
Tôi biết mình không phải là một người cha tốt, nhưng