Sau khi hai người ăn cơm xong, Diệp Ân Tuấn cười khẽ nói: “Có buồn ngủ sao? Đi ngủ một lát nhé?”
Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn anh nói: “Đây mới là mục đích cuối cùng của anh đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cười không nói, bế Thẩm Hạ Lan vào phòng.
Cơn gió buổi chiều mang theo chút ấm áp phả vào người khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, giống như cảm giác trong lòng lúc này.
Sau khi Thẩm Hạ Lan được bế lên giường, cô cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ đòi hỏi gì đó, nhưng không ngờ Diệp Ân Tuấn chỉ ôm cô nói: “Ngủ đi.
”
Cô hơi sửng sốt, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Không lâu sau, hai người đã chìm vào giấc ngủ, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bên này, Diệp Minh Triết gặp Ngân Hồ, vốn tưởng rằng chỉ là một cái biệt danh giống nhau mà thôi, nhưng khi đối phương sử dụng những thủ thuật hack điêu luyện kia đã kích thích cậu bé, khiến Diệp Minh Triết vui quên đường về.
Một người chạy, một người đuổi theo, chơi rất vui vẻ.
Còn Diệp Tranh cũng không ngờ rằng ở đây lại có bác sĩ.
Có bác sĩ cũng không phải quá ngạc nhiên.
Điều ngạc nhiên là sự hiểu biết độc đáo của bác sĩ này khiến cậu bé có một cảm giác như được khai sáng.
Diệp Nghê Nghê rất thích thú với khu ẩm thực, cô bé còn ăn rất nhiều nữa.
Sau khi cô bé đến phòng gym chạy hai vòng thì bị Hạ Tử Thu đưa về phòng nghỉ ngơi.
Khi đặt chân đến đây, mọi người dường như đã gác lại những chuyện trong lòng và thả lỏng bản thân.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh