Diệp Ân Tuấn chỉ Hạ Tử Thu.
Tống Dật Hiên biết Hạ Tử Thu, cũng biết Hạ Tử Thu đã vào Kình Thiên Minh, thậm chí có người đồn rằng Hạ Tử Thu là người sáng lập của Kình Thiên Minh, ai biết chứ?
Điều bây giờ anh ta để tâm chỉ có nguyên nhân cái chết của Tống Hải Đình.
Thẩm Hạ Lan không biết nên an ủi Tống Dật Hiên như nào thì nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Mọi người đi làm việc của mọi người đi, chuyện này tôi xử lý là được.”
“Anh không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi khi anh nói với Hồ Ngọc Duyên rằng mình là một cô nhi, mũi của cô lại cay cay.
Cảm xúc của Tống Dật Hiên không phải rất tốt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Không phải quá tốt, cho nên không thể nói cười với em được.
Nơi này dù sao không quá may mắn, em và Diệp Ân Tuấn về trước đi.
Anh và Duyên sẽ xử lý.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Khi Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan ra khỏi khách sạn, đêm khuya rất lạnh lẽo.
Không biết là vì cái chết của Tống Hải Đình hay là vì đêm khuya quá lạnh, Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà dựa sát về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn dứt khoát mở áo khoác ra, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng.
Hơi ấm truyền tới, nhưng không làm ấm được trái tim của Thẩm Hạ Lan.
Cô đau buồn nói: “Không biết tại sao, bây giờ thật sự không thích nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, có thể là do tuổi lớn rồi.”
“Đừng nói linh tinh, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa đến 30, học gì theo người già gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn siết chặt cánh tay, thấp giọng nói: “Cái chết của Tống Hải Đình nhìn trông không giống tai nạn.
“Anh đã phát hiện cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt mang theo chút dò hỏi.
Tống Hải Đình lúc còn sống không được người khác thích, điểm này Thẩm Hạ Lan biết, nhưng ông ta dù sao cũng là ba