Diệp Tranh cười rất dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình đó chính là có ba đứa con này.
Diệp Nghê Nghê với Diệp Minh Triết chơi đùa một lúc thì có chút mệt mỏi rồi.
“Không chơi không chơi nữa, mệt quá đi thôi.
Anh ơi, anh thật là đáng ghét, cũng không biết nhường cho em một chút, anh muốn em mệt chết hả?”
Diệp Minh Triết bó tay luôn rồi.
Nếu như không nhường cho cô bé, cô bé đã bị mình bắt từ lâu rồi.
Hai đứa lại trèo lên bàn một lần nữa.
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy một đống tôm bắc cực ở trong chén của mình, hai mắt phát sáng.
“Cảm ơn anh Tranh, vẫn là anh Tranh tốt nhất.”
“Đồ nịnh hót.”
Diệp Minh Triết lắc đầu, nhìn dáng vẻ ăn uống vui sướng của Diệp Nghê Nghê, không thể nhịn được cười.
Sau khi người một nhà ăn cơm tối xong, Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên ghế, cảm thấy có hơi lo.
“Đi ra ngoài tản bộ đi, ăn nhiều rồi.”
“Được.”
Bây giờ, cho dù Thẩm Hạ Lan nói là có muốn lên trời đi nữa, chắc chắn Ân Tuấn cũng sẽ đồng ý.
Diệp Nghê Nghê lại không muốn đi ra ngoài, nhưng mà vẫn bị Diệp Tranh và Diệp Minh Triết túm ra.
Buổi tối ở trên núi có hơi lạnh.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì phát hiện.
Anh nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi vào mặc áo khoác đi rồi hẵng ra, đừng để bị cảm.”
Mấy đứa bé nghe lời làm theo.
Thẩm Hạ Lan mặc