Ánh mắt của Hạ Tử Thu lạnh như băng.
“Tôi không trách họ, họ là những người lương thiện.
Họ lớn lên dưới ánh mặt trời nên không biết trên đời này còn bao nhiêu tăm tối và tàn ác.
Họ chỉ biết rằng con gái họ đã hy sinh và được phong làm liệt sĩ.
Đây là vinh quang của gia tộc và cũng là niềm tự hào của Cung Tuyết Dương.
Nhưng nếu được lựa chọn thì tôi thà không cần niềm tự hào này, tôi chỉ muốn cô ấy còn sống ở lại bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn, rồi sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
Giọng của Hạ Tử Thu đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng nhớ Cung Tuyết Dương đến như vậy?
Chín năm!
nhưng anh ta không ngờ Nhan Du cũng sẽ kể câu chuyện của mình.
Hạ Tử Thu khẽ cau mày, nhưng không ngắt lời cô ta.
Nhan Du đột nhiên cười khổ, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi.
Những đứa trẻ ở đó thật sự rất đáng ghét, chúng luôn thích bắt nạt tôi.
Bởi vì tôi có nước da vàng và mắt đen, không giống bọn họ cho nên ngay cả viện trưởng cũng không giúp tôi.
Mỗi ngày tôi ăn lại những thứ họ bỏ đi, uống thứ nước họ không uống.
Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ cứ như vậy mà lớn lên trong cô nhi viện này, nhưng khi tôi mười bốn tuổi thì Hàn Hi Thần đã xuất hiện.”
“Anh ấy giống như một thiên thần bước đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi có muốn rời khỏi đây hay không? Có muốn đi cùng anh ấy không? Nụ cười của anh ấy lúc ấy quá dịu dàng, cũng rất ấm áp, lại còn cùng màu da và màu mắt như tôi nên tôi không ngần ngại đi theo anh ấy.
Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn tìm một đồng loại, một đồng loại giống như mình.”
Khi