Lực liếc Thẩm Hạ Lan một cái, từ trong đám người đứng lên, tức giận nói: “Chị dâu, chị muốn xin tha cho người phụ nữ đó sao? Chị cảm thấy người phụ nữ đó còn có thể được tha thứ sao?”
Vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn đã đá hắn ngã xuống đất.
Nhất thời những người xung quanh đều choáng váng.
Sát khí của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lan ra.
“Chú ý giọng điệu của anh! Đây là chị dâu của anh! Không phải hung thủ đâm Tử Thu.
Thế nào? Mấy năm nay tôi không ở trong liên minh, anh cho rằng tôi có cũng được mà không cũng chẳng sao đúng không? Tôi biết trong lòng các cậu đều đang lo lắng cho Tử Thu, nhưng như vậy thì các cậu có thể dùng cái thái độ đấy để đối xử với chị dâu của các cậu à? Các cậu muốn phản hết rồi phải không?
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn thẳng vào Lực, như thể chỉ cần anh ta dám bật lại một chữ, Diệp Ân Tuấn khiến anh ta máu me tung toé.
Uy thế của anh mạnh hơn Hạ Tử Thu, và thậm chí còn máu lạnh hơn Hạ Tử Thu.
Lực vẫn luôn đi theo Hạ Tử Thu, chỉ nghe nói rằng liên minh còn một đại ca nữa, nhưng anh ta chưa bao giờ được gặp.
Tất cả những gì anh ta thấy là Hạ Tử Thu một mình nắm giữ toàn bộ Kình Thiên Minh, tất cả những gì anh thấy là Hạ Tử Thu bị thương nặng để mở rộng sản nghiệp, mà khi đó vị đại ca này đang ở đâu?.
Thành thật mà nói, lúc trước Lực cũng nhìn Diệp Ân Tuấn không vừa mắt, cho rằng người đàn ông này chỉ là một cậu ấm, do anh và Hạ Tử Thu là anh em, cho nên mới có thể ngồi ở vị trí cao nhất.
Bây giờ uy thế của Diệp Ân Tuấn khiến anh ta có chút ngột ngạt, thậm chí một vài người tay chân đã cứng đờ, sự lạnh lùng và vô cảm thấu tận xương tủy khiến mọi người đều cảm thấy sợ