Kiều Chí Kỳ nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Diệp Tử không phải do chúng tôi thả đi, nói chính xác hơn, người phụ nữ này khá tàn nhẫn.
Cô ta đã kêu chồng đến gặp cô ta, lúc ở trong phòng tiếp khách, cô ta đã dùng một cái thìa đâm vào động mạch cổ của chồng, rồi cởi quần áo của chồng.
Rất xin lỗi, chúng tôi đã tính sai thân thủ của cô ta, tưởng cô ta là phụ nữ nên không đề phòng, hôm đó tình cờ là ngày chúng tôi họp, cho nên không có nhiều người canh giữ, đã cho cô ta cơ hội.
Lúc chúng tôi phát hiện ra, người đàn ông sắp chết đến nơi, không còn cách nào khác, nếu như người của anh chết ở chỗ tôi, tôi gánh vác không nỗi, cho nên chúng tôi vẫn đang cấp cứu người đàn ông đó, đương nhiên cũng phái người đi tìm Diệp Tử, nhưng mà người phụ nữ hình như có người tiếp ứng bên ngoài, cô ta vừa đi khỏi đã có người dùng máy bay tư nhân đón đi rồi.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút tối lại.
“Triệu Ninh chết rồi?”
Thuộc hạ chỉ cảm thấy toàn thân như có dao đang bay, vội vàng nuốt nước bọt không dám lên tiếng, lui về phía sau hai bước.
Kiều Chí Kỳ có thể cảm nhận được sát khí của Diệp Ân Tuấn qua đường dây điện thoại, nhanh chóng nói: “Không phải, chúng tôi đang cứu chữa, nhưng mà không lạc quan mấy, mất máu quá nhiều, đã cứu được anh ta, trạng thái tinh thần không tốt lắm, nếu như có thể, Sếp Diệp vẫn là đón người về sớm đi.”
Nếu Triệu Ninh chết trong nhà tù quốc tế, Kiều Chí Kỳ thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ như thế nào.
Diệp Ân Tuấn chế nhạo nói: “Người tôi muốn giam cầm, các anh để chạy mất, người đi đến thăm tù, suýt chút nữa đã chết ở chỗ của các anh, bây giờ các anh hay thật đấy, kêu tôi đón người về coi như chưa xảy ra chuyện gì? Các anh có biết sau khi Diệp Tử ra ngoài đã làm bị thương người anh em cao cấp nhất của tôi, người anh em của tôi bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao.
Kiều Chí Kỳ, tôi thấy nhà tù quốc tế