“Ừ, Diệp Tử trốn khỏi nhà tù quốc tế, còn đánh chết một anh em trong tổng bộ Kình Thiên Minh, bây giờ còn không tìm thấy người, Triệu Ninh cũng bị cô ta đâm bị thương, xém chút nữa chết.
Bây giờ thái độ bên nhà tù quốc tế không tốt chút nào, uy hiếp Ân Tuấn qua đó đón Triệu Ninh về, Ân Tuấn tức giận rồi.”
Quan hệ với Tô Nam tuy rằng không phải rất tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan biết Tô Nam không có ý xấu gì với Diệp Ân Tuấn, luôn muốn tốt cho Ân Tuấn, cho nên đã nói qua một lượt mọi chuyện cho Tô Nam nghe.
Đầu óc Tô Nam thông minh, lập tức hiểu ngay xảy ra chuyện gì.
“Khá khen cho Kiều Chí Kỳ, không ngờ lại là người tạo ra nhà tù quốc tế, hèn gì tôi thấy anh ta lo lắng như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng phải nhờ chị dâu giúp đỡ.
Trong tay Kiều Chí Kỳ có một đóa hoa thiên sơn tuyết liên, tôi cần nó.
Tử Đồng sắp sinh rồi, cơ thể của em ấy không tốt lắm, có thiên sơn tuyết liên ở đây, tôi cũng yên tâm một chút.
Món đồ này có tiền cũng không mua được, tôi mua không được.”
Tô Nam hiếm khi tôn trọng gọi Thẩm Hạ Lan là chị dâu, bây giờ bởi vì Bạch Tử Đồng lại cung kính với mình như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất vui.
“Được, tôi khuyên Ân Tuấn kêu anh ấy dừng tay.
Chuyện này cũng chỉ muốn cho bên kia một bài học, cũng không muốn làm mọi chuyện căng thẳng, nếu không thì sau này có gặp nhau cũng khó nói chuyện.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, anh hai có lẽ cũng không đuổi cùng giết tận, cho nên tôi mặt dày muốn nhân cơ hội này được lợi, mong chị dâu anh hai thành toàn.”
Tô Nam