Hai người này thật sự cãi nhau hả?
Thật sự cần mình truyền lời à?
Sao cô bé vô duyên vô cớ cảm thấy mình bị đút cẩu lương vậy chứ?
Diệp Tranh ho khan một tiếng rồi nói: “Nghê Nghê, anh đột nhiên nhớ tới lúc nãy hai người chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu, không bằng…”
“Đúng đúng đúng, chúng ta về phòng thôi, chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu.”
Diệp Nghê Nghê nhảy xuống khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn thì nhỏ giọng nói: “Ba ơi, ba là đàn ông, ba nói tiếng xin lỗi với mẹ đi, nếu như mẹ còn không chịu tha thứ cho ba, vậy thì ba đưa mẹ vào trong phòng, không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một giấc ngủ, nếu như một giấc ngủ không được, vậy thì hai giấc.”
“Diệp Nghê Nghê, con đang nói tào lao cái gì đó hả?”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn ngất xỉu.
Đây là con gái của cô đó à?
Đây là lời mà một đứa nhỏ năm tuổi nên nói hả?
Xin nhờ đấy.
Xin hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc là cô đi, có được không hả?
Trong tiếng gầm thét như sư tử hà đông của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nghê Nghê vội vàng kéo Diệp Tranh vắt chân lên cổ mà chạy.
Hu hu.
Mẹ thật là đáng sợ.
Vẫn nên để lại cho ba giải quyết đi.
Nhìn hai đứa con nhanh chóng chuồn mất, lồng ngực của Thẩm Hạ Lan phập phồng, sau khi nhìn Diệp Ân Tuấn thì lại quay người đi khỏi.
Thật ra thì trong lòng của cô không có ý trách cứ gì, nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn không nói xin lỗi, cũng không giải thích, cô