Thẩm Hạ Lan nói không rõ bây giờ cô có cảm giác gì, chính là nhận thấy không thể nào hiểu được cách làm của Hạ Tử Thu, nhưng mà mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình.
Mà nếu như Hạ Tử Thu có thể buông bỏ chấp niệm với Cung Tuyết Dương, có lẽ, đây cũng là một chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan được thả lỏng rất nhiều.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây, có cần đi vào không?”
“Thôi bỏ đi, để cho bọn họ có thời gian riêng tư.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan, hai người đi ra khỏi bệnh viện.
Ở bên ngoài trời nắng chói chang, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan được thả lỏng rất nhiều, giống như là sương mù quanh quẩn trong lòng cô đột nhiên tan biến, làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
“Có muốn đi dạo phố không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó lại lắc đầu: “Vẫn còn không biết Minh Triết như thế nào, chúng ta trở về xem Minh Triết đi.”
“Thằng nhóc đó không có chuyện gì đâu, cần phải tĩnh dưỡng một lúc, em về nhà cũng chỉ là mắt lớn trừng mắt nhỏ mà thôi.
Không bằng anh dẫn em đi mua đồ ăn ngon, hoặc là mua mấy bộ quần áo, mấy ngày nay tâm trạng của em không tốt cho lắm.
Không phải là nói lúc mà phụ nữ cảm thấy không vui thì mua mua mua mới có thể tốt lên hả.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu như để Diệp Minh Triết nghe thấy ba mình ghét bỏ mình như vậy, không biết thằng bé sẽ đau lòng tới cỡ nào.
“Anh đó nha, đột nhiên lại biết dỗ dành phụ nữ vui vẻ như thế, có phải là có chuyện gì đó ở bên ngoài rồi không?”
Thẩm Hạ Lan vui đùa hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại nói rất nghiêm túc: “Anh không có chuyện gì hết, chỉ là