“Không đâu, Vu Phong giờ không thể làm một lúc hai việc được đâu, anh ta không thể nhắm vào chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì đương nhiên đã có manh mối về tình hình của Vu Phong.
Thẩm Hạ Lan không có hỏi chuyện này, mà khẽ hỏi: “Thật kỳ quái, vậy còn ai có thể theo dõi chúng ta chứ?”
“Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đến Trương Gia Trại rồi nói sau, nếu có người muốn theo đuôi chúng ta thì cuối cùng cũng sẽ lòi đuôi thôi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Chẳng lẽ là người của Triệu Nguyệt Minh?”
“Anh không rõ, đi một bước tính một bước vậy.”
Hai người nắm chặt tay nhau, trong lòng đều hiểu rõ, hành trình đến Trương Gia Trại lần này có lẽ sẽ không được bình yên.
Trên đường đi Diệp Ân Tuấn không nghỉ ngơi, anh giục Thẩm Hạ Lan ngủ một lát.
Thẩm Hạ Lan không chống lại được sự thúc giục của Diệp Ân Tuấn, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì máy bay sắp hạ cánh.
Nhìn nơi quen thuộc này, tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.
Lần trước đến đây không nghĩ sẽ quay lại lần nữa, bây giờ lại bước chân lên mảnh đất này, Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng mình đang có mùi vị gì nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như không nghĩ gì hết, nhưng ánh mắt lại luôn ảm đạm, khiến người ta cảm thấy khó lường.
Sau khi bọn họ