Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Lan thì phát hiện Thẩm Hạ Lan đã hôn mê, lúc này ánh mắt anh bỗng trở nên âm u.
Anh nhanh chóng giấu Thẩm Hạ Lan xuống dưới bàn thờ, nhưng không ngờ ở dưới đó có cơ quan, khi anh nhét Thẩm Hạ Lan vào thì “tùm” một tiếng, Thẩm Hạ Lan ngã vào bên trong, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề hay biết.
Sau khi giấu Thẩm Hạ Lan xong, những người bên ngoài đã đi vào.
Bọn người này mặt mũi thô kệch, trông không giống người ở đây.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu óc choáng váng, một tia sát khí xẹt qua mắt anh.
“Các người là ai? Cút ngay!”
Giọng anh khàn khàn, trên đùi cũng có chút máu chảy ra, nhưng chính vì đau đớn nên anh mới không ngất đi.
Khi những người đó nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy thì không khỏi sững người, nhưng bọn họ cũng không trả lời câu hỏi của anh mà đi thẳng về phía anh.
Vệ sĩ đâu?
Vệ sĩ bên ngoài đi đâu rồi?
Trong đầu Diệp Ân Tuấn thoáng qua một chút nghi ngờ, nhưng anh cũng không dám lơ là.
Anh dùng dao găm đâm vào người để tỉnh táo, rồi nhanh chóng tấn công những kẻ đang đi tới.
Đối phương cũng không vội vàng quyết chiến sinh tử với Diệp Ân Tuấn, như thể họ đã biết sức ảnh hưởng của loại mùi hương này đối với Diệp Ân Tuấn, họ chỉ né và vây lấy Diệp Ân Tuấn, đợi thể lực của Diệp Ân Tuấn cạn kiệt rồi mới tóm lấy anh.
Ý đồ của bọn họ quá rõ ràng, Diệp Ân Tuấn dễ dàng phát hiện ra, lúc này anh quả thực có hơi mệt, nhưng những người này lại cứ vòng vo với anh.
Diệp Ân Tuấn có chút không kiên nhẫn.
Không thể để bọn họ phát hiện ra Thẩm Hạ Lan được, cũng không biết bọn trẻ bây