Diệp Ân Tuấn hờ hững nói, bế Thẩm Hạ Lan đi vào phòng tắm, sau khi rửa sạch độc trên người cô thì mới uống thuốc giải.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thở dài một tiếng: “Anh đó, cứ không màng tới bản thân mình, anh không sợ thời gian trúng độc quá dài, thật sự có ảnh hưởng gì đối với cơ thể hay sao?”
“Đối với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất.
Em rơi xuống anh không lập tức đi cứu em ngay, anh đã đủ khó chịu rồi, anh tuyệt đối không thể để em xảy ra chuyện nữa.”
“Không lập tức đi cứu em ngay là vì phải xử lý các nhân tố bất ổn bên ngoài nhỉ?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó mỉm cười, đáy mắt cũng nhiều thêm một chút độ ấm.
“Đã giải quyết xong hết rồi, em yên tâm.”
Chuyện sau khi trúng mê hương Diệp Ân Tuấn không có nói chi tiết, chuyện liên quan tới Diệp Tranh càng không có nói tới, đối với anh mà nói, mọi chuyện đều có thể từ từ thay đổi theo thời gian và lòng người.
“Có đói không? Anh đi nấu cái gì cho em?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ngược lại cũng đói thật, bây giờ cơ thể cũng không có sức, ăn chút gì đó cũng tốt.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Thẩm Hạ Lan, sắp xếp vệ sĩ bảo vệ, bản thân đi vào phòng bếp.
Sau khi Diệp Nghê Nghê về phòng, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ bị mấy vệ sĩ kéo ra đằng sau thì không khỏi sững người.
Lòng tò mò trỗi dậy, cô bé nhanh chóng đi theo.
Trần