“Ba!”
Diệp Tranh lại gọi anh lại.
“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, hơi nhíu mày.
“Không có gì.”
Diệp Tranh vội quay mặt đi.
Cậu bé không biết mình tại sao lại gọi Diệp Ân Tuấn lại, nhưng vào khoảnh khắc đó, nhìn bóng lưng cô độc của Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh có hơi buồn.
Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên mỉm cười, thấp giọng nói: “Cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai ba dẫn con đi thắp hương cho ba của con.”
Câu nói này lập tức khiến mắt của Diệp Tranh có hơi ươn ướt.
“Dạ.”
Cuộc đối thoại của hai người dừng tại đây.
Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi phòng của Diệp Tranh, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở trên hành lang nhìn anh thì không khỏi rảo bước đi tới.
“Sao lại đi ra rồi? Không phải bảo em nghỉ ngơi sao?”
“Anh và Tranh rốt cuộc làm sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan rất mẫn cảm, tuy hai người ai cũng không nói gì, nhưng cô cảm nhận được hai người hình như có chút vấn đề.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, choàng vai của Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Không có gì, trong lòng Tranh có nút thắt, từ từ tháo gỡ là được.
Lâu ngày thấy lòng người, thằng bé đó thật ra trong lòng có tính toán.”
“Trong lòng có nút thắt? Nút thắt gì? Em sao không biết?”
Thẩm Hạ Lan trở nên lo lắng.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của cô, nói: “Không có gì, em đừng quản, đây là chuyện giữa đàn ông bọn anh, tự bọn anh sẽ giải quyết, được chứ?”
“Đàn ông gì? Tranh mới 5 tuổi.”
“Vậy cũng là