Nhất thời cô ta thật sự rất muốn chuồn khỏi nơi này.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn thấy chiến trường được xử lý xong rồi, lúc này mới bế Thẩm Hạ Lan đi vào.
“Đưa mấy tên còn sống nhốt vào trong sơn động cho tôi, tôi muốn biết người đứng sau bọn họ là ai.
Đừng để bọn họ chết, nếu như bọn họ chết, các người cũng có thể chọn phần mộ rồi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh, cả người tỏa ra sát khí khiến tất cả mọi người đều không dám nói to.
Diệp Nghê Nghê cũng có hơi buồn bực, một mặt che giấu đã lâu nay bị lộ, thật đáng ghét mà.
“Ba, anh Tranh đâu?”
“Ở trong tủ trong phòng bếp.”
Thẩm Hạ Lan vội mở miệng.
Người của Trần Oánh Oánh lập tức đi ôm người ra.
Diệp Tranh vẫn chưa tỉnh, Diệp Nghê Nghê bảo người ôm cậu bé vào phòng, say đó túc trực bên cạnh.
Thẩm Hạ Lan lại bị Diệp Ân Tuấn đưa vào phòng ngủ.
“Những người này biết được rõ ràng hành tung của chúng ta như vậy, không phải là người bình thường.”
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.
“Mục tiêu của bọn họ chắc rất đơn giản, chính là cản chúng ta làm cái gì đó.
Có lẽ có liên quan tới anh cả Trạm.”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lúc thì nói.
“Vậy chúng ta còn đi dọn mộ không?”
“Đi, tại sao không đi? Em và Nghê Nghê ở nhà đi.”
Diệp Ân Tuấn rất lo lắng.
“Không cần, em chỉ là hơi mệt, nhưng vẫn không tới mức không thể bảo vệ mình.”