Anh ta từ nhỏ không biết mẹ của mình là ai, ba cũng không nói, chỉ đối xử với anh ta vô cùng nghiêm khắc, mãi đến năm 18 tuổi, ba mới nói thân phận của mẹ anh ta, đồng thời cũng nói với anh ta trên đời này anh ta còn có anh em cùng mẹ khác ba.
Những năm này, Hàn Hi Thần luôn âm thầm tìm kiếm tư liệu về Diệp Ân Tuấn, phải gọi là rất hiểu rõ về Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn đối với Hàn Hi Thần chỉ mới biết không lâu.
Cho nên biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ở điểm này, Diệp Ân Tuấn đã thua Hàn Hi Thần.
Diệp Ân Tuấn lại không có ngạc nhiên như trong tưởng tượng của Hàn Hi Thần, chỉ hờ hững nói: “Anh nếu như đến viếng mộ Nam Phương, vậy thì đứng yên, nếu như không phải, bây giờ cút cho tôi.
Đừng tưởng anh gài mấy tay bắn tỉa ở đây thì có thể như thế nào cả.
Tôi có thể để anh cài vào thì đã khoan nhượng đối với anh rồi, chứ không phải là dung túng cho anh.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý Hàn Hi Thần, nắm tay của Diệp Tranh thắp hương cho Diệp Nam Phương.
Diệp Tranh không biết người trước mắt là ai, nhưng cũng không hỏi, sau khi thành kính thắp xong hương cho Diệp Nam Phương thì ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên.
Hàn Hi Thần dù đã ngàn vạn khả năng, cũng không ngờ Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng và bình tĩnh như vậy, càng không ngờ anh sẽ nói lời như này với mình.
Nhất thời, Hàn Hi Thần sững người, vô thức thắp một nén hương cho Diệp Nam Phương.
Sau khi thắp hương xong, Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Anh có thể đi rồi.”
“Tôi cảm thấy tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với cậu hoặc với Nam Phương.”
Hàn Hi Thần thật ra là hận Diệp Ân Tuấn, dù sao nhiều năm như vậy mẹ đều ở