Nói rồi đối phương muốn bổ xoài, lại bị Diệp Tranh cản lại.
“Đừng bổ, em gái cháu dị ứng với xoài.”
Lời này khiến chủ sạp lại ngây người.
Dị ứng còn mua xoài sao?
Ông ta liếc nhìn Diệp Nghê Nghê như đang suy tư.
Diệp Nghê Nghê lại cười nói: “Chú, chú không cần cho cháu thử, cháu tin chú là được, bọc lại cho cháu đi, mẹ nhất định sẽ thích.
Anh, em không mang ví tiền, anh mang không?”
“Ở trên xe, em quay lại lấy, anh ở đây đợi em.”
Diệp Tranh không dám để Diệp Nghê Nghê ở lại đây một mình, chỉ có thể bảo Diệp Nghê Nghê đi lên xe lấy ví tiền.
Diệp Nghê Nghê gật đầu, cất bước đi về phía cửa xe.
Vệ sĩ cũng xuống xe, vây quanh chủ sạp và Diệp Tranh, cho dù là chủ sạp muốn làm gì, bây giờ cũng không dám, càng không thể.
Diệp Nghê Nghê rất là điềm tĩnh lấy ví tiền đi tới.
“Chú, bao nhiêu tiền?”
“Đưa chú 15 nghìn là được.”
“Rẻ như vậy sao? Anh, anh xem, em nói mà, hoa quả ở đây bán rất rẻ.”
Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, giống như có được lợi ích rất lớn, Diệp Tranh nhìn mà không khỏi bật cười.
“Phải phải phải, em nói đều đúng.”
“Vậy anh nhặt thêm mấy quả thanh long đi, em