Lời này khiến Diệp Minh Triết lập tức trầm mặc.
Tất cả thần thái của cậu bé nhanh chóng chuyển động, cuối cùng quay về sự bình tĩnh.
“Được rồi, vậy khi nào bọn họ đi?”
“Khi nào con ổn rồi thì họ sẽ đi.
Minh Triết, người đến là khách, càng huống hồ Vận Ninh dù sao cũng là con gái.
Đừng tỏ ra chán ghét con bé quá được không? Con biết đó, ba và mẹ con đến đây là có việc, nếu như không phải con bị thương không tiện di chuyển, thì mẹ và ba sẽ không vứt con lại một mình đâu.”
“Con hiểu rồi.
Ba, con sẽ xử lý tốt.”
Diệp Minh Triết trở lại dáng vẻ cao lạnh trước đây.
“Đúng rồi, ba, con và chú Ngân Hồ đã tra rồi, rất nhiều năm trước, ông hai Hoắc đến Trương Gia Trại hình như là để tìm gì đó.”
Nghe thấy Diệp Minh Triết bắt đầu nói chuyện chính sự, Diệp Nghê Nghê vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh đưa Diệp Nghê Nghê sang bên cạnh ngồi, trong tay cậu đã gọt sẵn thanh long, đưa cho Diệp Nghê Nghê.
Để không cho Diệp Nghê Nghê làm bẩn người, Diệp Tranh cầm, còn Diệp Nghê Nghê ăn, rất đắc ý.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bên này thì cau mày.
“Tìm đồ? Tìm cái gì?”
“Con không biết, không tra được, ngay cả chuyện ông hai Hoắc đến Trương Gia Trại tìm đồ, bọn con cũng trầy trật lắm mới tra được.
Tư liệu quân sự không có ghi chép lại.
Suy đoán của con và chú Ngân Hồ là bên quân đội có thể vốn không biết bên đó có thứ gì, cõ lẽ chỉ có một mình Triệu Nguyệt Minh biết, ông ta muốn chiếm làm của riêng, hoặc là tiêu diệt nó, nên mới sử dụng lực lượng đặc biệt để tạo ra cái gọi là thảm sát giống như bệnh dịch.
Nhưng tất cả chuyện này đều chỉ là suy đoán của