“Cẩn thận!”
Hàn Hi Thần vô thức đẩy Diệp Ân Tuấn, viên đạn xẹt qua cánh tay của anh ta, để lại một vết máu.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy súng ra nổ súng về phía viên đạn bay tới, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm vào trong ngực lăn ra khỏi chỗ đó, rồi trốn ra đằng sau tảng đá.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Hàn Hi Thần trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Ra đây!”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nhìn thấy loại sát khí này của anh ta.
Diệp Ân Tuấn cũng hơi sửng sờ, lập tức bình thường trở lại.
Vốn dĩ bước ra từ quân đội, lại nuôi dưỡng mấy nhóm sát thủ, làm sao Hàn Hi Thần có thể là một công tử văn nhã được chứ?
Ở bên ngoài không có một chút động tĩnh nào.
Sắc mặt của Hàn Hi Thần rất khó coi, trực tiếp lấy súng ra bắn ra bên ngoài, những viên đạn liên tiếp bộc lộ cảm xúc mất bình tĩnh trong lòng anh ta.
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan lặng lẽ di chuyển qua bên cạnh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vừa mới cử động, viên đạn ở bên ngoài liền bắn về phía Diệp Ân Tuấn, hiển nhiên là đối phương nhằm vào Diệp Ân Tuấn mà đến đây.
Sách mặt của Hàn Hi Thần lại còn khó coi hơn nữa.
“Tôi đã nói là dừng tay, nghe không hiểu hả! Nếu ai dám làm Diệp Ân Tuấn bị thương, tôi sẽ muốn mạng cả nhà người đó.”
Hàn Hi Thần tức giận đỏ ngầu cả mắt, nhưng mà đối phương căn bản không nghe lời Hàn Hi Thần, cứ bắn mãi vào Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra đối phương muốn để Diệp Ân Tuấn chết.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan vội vàng bắt lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Mục tiêu của bọn họ là anh, anh ở yên đừng có cử động, em dẫn dụ bọn họ đi.”
“Không được! Diệp Ân Tuấn anh không có thói quen để người phụ nữ của anh