Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời thì Tiêu Nguyệt bước ra.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt, Trương Linh theo bản năng muốn chạy trốn.
“Bà không cần đi, bây giờ tôi sẽ không ép bà đưa tôi đi gặp Hoắc Chấn Hiên.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt khiến Trương Linh sững sờ.
“Tại sao?”
“Bởi vì bây giờ không an toàn, ngay cả Hoắc Chấn Hiên cũng đang bị theo dõi.
Bây giờ tôi không biết phải tin ai, càng không biết có ai theo dõi chúng ta chúng ta không, cho nên trước tiên cứ đợi đã.
Bà đã biết địa chỉ của Hoắc Chấn Hiên thì nhất định chứng minh anh ta vẫn còn sống.
Nếu anh ta vẫn còn sống thì tôi cũng không ngại đợi thêm vài ngày nữa, dù sao tôi cũng đợi anh ta nhiều năm rồi.”
Tiêu Nguyệt là một người tỉnh táo, nếu bà ta không tĩnh táo thì đã không sống sót đến bây giờ.
Thẩm Hạ Lan biết bà ta đã nghĩ đến khả năng Trương Linh bị uy hiếp, cho nên mới đưa ra quyết định này.
Thẩm Hạ Lan cũng hy vọng có thể gặp Hoắc Chấn Hiên, nhưng bây giờ xem ra phải gác lại chuyện này rồi.
Trương Linh có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, xin lỗi, là tôi đã hại cô chủ nhỏ.”
“Nghê Nghê chưa hẳn đã xảy ra chuyện gì, mà nếu thật sự xảy ra chuyện thì bà cũng không nên nói xin lỗi với tôi.
Tạm thời bỏ qua chuyện này đã, bây giờ Ân Tuấn không có ở đây, ba người chúng ta phải quản lý Trương Gia Trại.
Một nhóm người đi trông chừng Hàn Khiếu,
một nhóm người đi canh giữ Hàn Hi Thần, tôi không nói cho Hàn Khiếu biết Hàn Hi Thần vẫn còn sống, cho nên Hàn Hi Thần sẽ tương đối an toàn, nhưng không biết khi nào anh ta mới tỉnh lại.
Dì cả, dì đi