Bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy áo sơ mi Thẩm Hạ Lan, dù cậu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, từ động tác của cậu, Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được chút bất an và sợ hãi.
Cô ôm chặt cậu, ôm thật chặt.
Lúc này đây, không cần bất kỳ lời nào, chỉ cần ôm nhau là được.
Trương Linh bên này xem như hoàn thành thi châm, bác sĩ cũng đuổi tới kịp thời.
Thẩm Hạ Lan để Trương Linh ở lại, bản thân theo xe cấp cứu tới bệnh viện.
Cấp cứu Dao Lạc xem như kịp thời, sau một tiếng cấp cứu, cuối cùng giữ được tính mạng, nhưng đứa bé thì như Thẩm Hạ Lan nghĩ, đã không giữ được.
Lúc Dao Lạc ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan, cô không biết tại sao, không hề chán ghét, không oán hận Dao Lạc, ngược lại có chút đau lòng.
Dao Lạc thực sự rất gầy, gầy đến mức không có bao nhiêu thịt.
Có lẽ có người sẽ thích loại xinh đẹp này, nhưng theo Thẩm Hạ Lan thì chỉ có đau lòng.
Nếu một người phụ nữ có tâm bệnh, dù là sơn hào hải vị cũng nuôi không mập.
Dao Lạc được đẩy vào phòng chăm sóc tích cực.
Cô ấy lúc này vô cùng yên lặng, Thẩm Hạ Lan mới cẩn thận quan sát dáng vẻ cô ấy.
Dao Lạc quả thực rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, ngũ quan thanh tú kết hợp vô cùng hoàn mỹ, thêm một phần không nhiều, ít một phần không thiếu, hơn nữa thuộc kiểu ưa nhìn, càng nhìn càng thấy thoải mái, càng nhìn càng thấy đẹp.
Người tướng mạo thế này đều không phải đại gian đại ác, đều là tâm thiện.
Từ đầu, Thẩm Hạ Lan đã không cảm thấy Dao Lạc là người xấu, chỉ là chuyện thả Hàn Khiếu đi khiến cô nghĩ không thông, nhưng