Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc còn đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt mang theo mấy phần đau đớn, giọng nói trầm thấp: “Tôi cũng không biết, có thể giữa chừng có xảy ra chuyện gì đó, Dao Lạc và Hàn Khiếu có mối thù diệt môn, cho dù cô ấy thả ông ta đi thì cũng không phải vì cứu ông ta, nói không chừng còn có sắp xếp khác.”
Hiện giờ Hàn Khiếu không có một chút tình cảm nào với Hàn Hi Thần, mặc dù anh ta đã nuốt hoàng kim cổ nhưng anh ta vẫn biết rõ những gì xảy ra ở thế giới bên ngoài, Hàn Khiếu đối xử với anh ta thế nào, đã xử lý thi thể anh ta thế nào anh ta đều nghe thấy rõ, có lẽ đúng từ lúc đó, anh ta thật sự đã nghĩ kỹ.
Hàn Khiếu đã cho anh ta sinh mệnh nhưng trong 30 năm nay có lẽ anh ta đã trả hết.
Về sau anh ta và Hàn Khiếu sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Hi Thần, Thẩm Hạ Lan dường như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn của mấy năm trước.
Có những lúc hai anh em bọn họ rất giống nhau, ví dụ như dáng vẻ lạnh lùng này sau khi bị người thân làm tổn thương, thực sự trong lòng bọn họ còn đau khổ hơn ai hết.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói cho Hàn Hi Thần.
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Anh cả, có chuyện này em nghĩ anh nên biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện này liên quan đến Hàn Khiếu.”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ nói tới Hàn Khiếu là một chuyện cấm kỵ nhưng cô biết cuối cùng Hàn Hi Thần cũng phải đối mặt, bây giờ tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời.
Hàn Hi Thần hơi ngẩn