Lúc cô đến đây, chắc là Tiêu Nguyệt vừa mới trở về không bao lâu, nếu không thì cũng sẽ không để cho cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy.
“Dì cả uống ly trà đi, xem xem tay nghề pha trà của cháu như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhoẻn miệng cười, đưa ly trà cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nhấp một ngụm, hương thơm vươn nơi đầu lưỡi, không khỏi tấm tắc khen: “Trà ngon”
“Nếu như dì thích uống thì cứ uống nhiều thêm một chút đi, chờ sau này trở về nhà họ Tiêu, dì nếm thử trà của ông ngoại pha, đó mới gọi là tuyệt nhất.”
Ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan cứ luôn nhắc tới ông cụ Tiêu, cô cố ý muốn để Tiêu Nguyệt biết rằng bọn họ là người một nhà, cho dù có xa nhau bao lâu đi nữa thì cô cũng sẽ đưa bà ta về nhà.
Bàn tay của Tiêu Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt cụp xuống.
“Vậy à, đáng tiếc là dì không có cơ hội nếm thử.”
“Sẽ có cơ hội mà, chờ sau khi chúng ta giải quyết chuyện của Trương Gia Trại xong rồi thì chúng ta sẽ về nhà, cháu nghĩ là nếu như ông ngoại nhìn thấy dì thì sẽ rất vui vẻ, với lại cháu cũng vui nữa.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tiêu Nguyệt sững người lại.
“Cháu vui hả?”
“Đúng vậy đó, mẹ của cháu đã qua đời rồi, bởi vì có dì cả ở đây, cho nên cháu mới có thể coi như ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ mình.
Nếu như sau này có thể ở bên cạnh dì cả, cháu nghĩ là mẹ của cháu cũng sẽ vui vẻ.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan làm đôi mắt của Tiêu Nguyệt cảm thấy ấm áp.
“Cái chết của Tiêu Ái thật sự thê thảm.”
Bà ta biết Tiêu Ái chết như thế nào, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.
Đó chính là người thân có một gương mặt giống y như bà ta, đời này không có duyên gặp nhau nữa rồi.
Có lẽ là bà ấy có thể chết cùng với Hoắc Chấn Phong, đó cũng coi như là một niềm hạnh phúc, còn tốt hơn là bà ta và Hoắc Chấn Ninh nhiều năm