Những đứa bé đó đều là con của cô ấy và Hàn Hi Thần, mà có người mẹ nào sẽ không thương con của mình cơ chứ, nhưng mà giữa bọn họ lại bị hận thù ngăn cách, Dao Lạc không có cách nào sinh con, nhưng mà lại không thể nói rõ với Hàn Hi Thần, loại đau đớn như thế này, đàn ông các anh không hiểu được đâu.
Mà bây giờ nói cho cô ấy nghe một vài chuyện, cho dù có một chút hi vọng thì đối với cô ấy mà nói cũng là một loại cứu rỗi và giải pháp.
Cô ấy khóc được là tốt rồi, nếu không, có lẽ cô ấy sẽ không có khí lực và dũng khí để tiếp tục ở bên cạnh Hàn Hi Thần, đi đến ngày hôm nay, thật ra Dao Lạc đã đẩy mình vào trong ngõ cụt, hoặc là sống hoặc là chết.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có vẻ đăm chiêu.
Anh cũng nhớ đến đứa nhỏ không có duyên với mình và Thẩm Hạ Lan.
Có phải là lúc trước Thẩm Hạ Lan cũng đau khổ như thế?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh đau lòng, ôm cô chặt hơn.
“Anh xin lỗi.”
Một câu xin lỗi đột ngột của anh làm Thẩm Hạ Lan chẳng hiểu ra làm sao, suy nghĩ thật lâu rồi mới nhớ đến Diệp Ân Tuấn đang xin lỗi cái gì, trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua.
“Em không sao đâu, đều đã qua rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Ân Tuấn, cô biết chuyện này chính là một cái gai trong lòng Diệp Ân Tuấn, mặc dù anh không nói, nhưng mà không có nghĩa là không đau.
Diệp Ân Tuấn khát vọng có thể được làm ba một lần nữa hơn cả cô, tại sao lại có một số việc không theo ý người, Thẩm Hạ Lan biết chỉ có thể tiếp tục sống mới là tốt nhất.
Sao Diệp Ân Tuấn có thể không biết tâm tư của Thẩm Hạ Lan được chứ?
Anh cúi đầu xuống hôn Thẩm Hạ Lan, lần này mang theo vẻ thương tiếc và dịu dàng.
Lúc Hàn Hi Thần đi ra thì nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng như thế, không khỏi ho khan một tiếng.
Thẩm Hạ Lan liền đẩy Diệp Ân Tuấn ra, mặt đỏ giống như là một quả táo chín.
“Cái đó, nếu như hai người cần phòng, ở chỗ của anh có phòng đó, cứ tùy ý chọn đi.”
Hàn Hi Thần trêu chọc nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm xúc trên mặt đã khá hơn rất nhiều so với lúc mới bước vào, quả thật cách nhau một trời một