“Không thể về.”
Dao Lạc lập tức lắc đầu nói: “Bóng đen hôm nay đám người Hạ Lan nhìn thấy bên hồ chứa không chừng chính là người Phương Nghị phái tới giết chúng ta, mặc dù chúng ta cướp một số thế lực của ông ta, nhưng thế lực chân chính vẫn còn trong tay ông ta, những người đó là vì Phương Nghị không có mặt mới quy thuận anh, một khi Phương Nghị quay về, ai biết họ có phản bội không? Bây giờ anh quay về quá nguy hiểm.
Cậu Hàn, chúng ta đến chỗ Diệp Ân Tuấn được không? Nếu không chúng ta đi tìm Trạm Dực, em biết anh ta ở đâu, chúng ta đi tìm anh ta được không?”
Hàn Hi Thần có chút do dự.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không biết đã tới từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn vỗ vai Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Dao Lạc nói không sai, dù anh muốn quay về, tôi cũng sẽ không đồng ý.
Nếu Phương Nghị còn ở trong trận pháp, anh làm thế nào tôi cũng không can thiệp, nhưng ông ta trốn rồi, không ai biết bước tiếp theo ông ta sẽ làm gì.
Hơn nữa, sức khỏe Dao Lạc hiện tại không tốt lắm, quay về thật sự không phải hành động sáng suốt.”
Hàn Hi Thần trầm tư.
Anh trả giá nhiều như vậy mới làm tới bước hôm nay, chẳng lẽ cứ thật sự bỏ cuộc giữa chừng sao?
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng Hàn Hi Thần đang nghĩ gì, khẽ nói: “Anh không tiếp xúc được tới đám người hạt nhân của ông ta, cho nên dù là đột phá vòng vây của ông ta, muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của ông ta để liên hệ với phía nước T cũng không thể nào.
Hơn nữa, hiện tại Phương Nghị trốn rồi, có lẽ việc đầu tiên chính là liên lạc với người của mình, nếu anh vẫn tiếp tục làm theo ý mình, không chừng ông ta sẽ đào sẵn cái bẫy chờ anh nhảy vào.
Anh cả, chúng ta không dễ dàng gì mới tụ tập cùng nhau, tôi không còn người thân nữa, đừng kích động.
Dù không có anh liên hệ với nước T, chúng ta cũng sẽ lấy được bí mật Phương Nghị và nước T muốn ẩn giấu mấy năm nay.”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn,