“Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi cũng mong hai người có thể giúp tôi mang tro cốt của con trai tôi về được không? Tôi không có khả năng tự mình làm việc này, trừ khi tôi làm theo ý của Quốc chủ, nhưng tôi thực sự không thể làm hại trại chủ và bà chủ được.”
Trương Linh là người Trương Gia Trại, bà ta đã mất mát quá nhiều vì Trương Gia Trại, giờ đây không dễ gì trại chủ của Trương Gia Trại mới xuất hiện, bà ta không thể phản bội anh.
Nhưng bà ta cũng là một người mẹ, không thể để con trai mình chết không được yên nghỉ, nên chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
“Tôi hứa với bà.”
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, đây là chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Trương Linh.
Mặc dù cô là vợ Diệp Ân Tuấn và cũng có thể đồng ý với Trương Linh, nhưng cô vẫn cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói thì tốt hơn.
Quả nhiên, Diệp Ân Tuấn hiểu cô, anh lạnh nhạt lên tiếng.
Có được sự bảo đảm của Diệp Ân Tuấn, Trương Linh thở phào nhẹ nhõm, bà ta không còn lo lắng gì nữa.
Bà ta nói: “Tôi biết chú hai Hoắc đang ở đâu, tôi có thể đưa hai người đến đó.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên kích động.
“Chú hai đang ở nước T sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc ở đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe Trương Linh nói thế thì sửng sốt, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không ngạc nhiên.
“Có gần đây không?”
Trương Linh gật đầu nói: “Ừ, ở gần đây.”
Thẩm Hạ Lan