Khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu hỏi của Hoắc Chấn Ninh, nỗi bất an trong lòng không ngừng lan ra, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: “Chú hai, chuyện này không liên quan gì đến Ân Tuấn, thực ra anh ấy cũng là người bị hại.”
Lần này Hoắc Chấn Ninh không lên tiếng phản bác gì, nhưng càng như vậy Thẩm Hạ Lan lại càng không yên lòng.
“Chú hai, chú hãy tin con.
Diệp Ân Tuấn không giống Diệp Tri Thu, hơn nữa anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Chú ba và chú út của con đã từng khảo hạch cậu ta chưa?”
Hoắc Chấn Ninh chau mày.
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
“Đã khảo hạch rồi, ngay cả ông ngoại cũng công nhận anh ấy.
Hơn nữa Ân Tuấn còn là quân nhân tại chức.”
Thẩm Hạ Lan không định nói lời này, nhưng nhìn thái độ này của Hoắc Chấn Ninh khiến cô thật sự không đoán ra được ý của Hoắc Chấn Ninh, trong lòng không khỏi nóng nảy.
Hoắc Chấn Ninh giống ba cô, cô không muốn cuộc hôn nhân của mình với Diệp Ân Tuấn không được ba và chú hai chấp thuận.
Cuối cùng, Hoắc Chấn Ninh cũng gật đầu sau khi nghe nói hai người em trai cũng đồng ý với nhân phẩm của Diệp Ân Tuấn: “Sau này chú sẽ từ từ quan sát thằng nhóc đó thật kỹ.”
Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười, nếu Diệp Ân Tuấn biết sự rút lui của mình là để Hoắc Chấn Ninh suy đoán bản thân mình như vậy, không biết anh sẽ có cảm giác gì?
“Chú hai, chú đừng làm khó anh ấy quá.”
Thẩm Hạ Lan lắc lư cánh tay của Hoắc Chấn Ninh, dáng vẻ làm nũng của cô khiến Hoắc Chấn Ninh hơi