Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Trước đây Tiêu Nguyệt vì Phương Nguyên mà từ bỏ tôn nghiêm đi cầu xin Quốc chủ tha cho anh ta, sao bây giờ bà lại nói những lời thế này?
Thẩm Hạ Lan nghi hoặc rồi nhanh chóng hiểu ra.
Khi chưa biết sống chết của Hoắc Chấn Ninh, Phương Nguyên là lý do và động lực duy nhất để Tiêu Nguyệt sống tiếp, nhưng bây giờ biết Hoắc Chấn Ninh bị Quốc chủ tra tấn thành thế này, cả đời này cũng không thể có con của mình, tâm trạng Tiêu Nguyệt cũng thay đổi.
Bây giờ bà có thể từ bỏ tất cả, cho dù con trai ruột của mình có chết cũng phải bảo vệ Hoắc Chấn Ninh, phải ở bên Hoắc Chấn Ninh, tình cảm này khiến Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên nói gì.
Tình cảm giữa họ sâu đậm nhưng ông trời lại trêu người, làm thế nào để giải quyết tình huống bây giờ đây?
Thẩm Hạ Lan không biết.
Cô thật sự không muốn Phương Nguyên chết, nhưng nếu Quốc chủ thật sự thất vọng về Tiêu Nguyệt, liệu ông ta có lấy mạng Phương Nguyên ra để đe doạ không? Điều này họ cũng không thể biết được.
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy vẻ mờ mịt và kinh ngạc nơi đáy mắt cô, bà không khỏi cười giễu: “Có phải cảm thấy dì rất máu lạnh không?”
“Cũng không phải, chỉ là cháu thấy Phương Nguyên hơi vô tội.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Nguyệt hơi kích động.
“Nó vô tội? Vậy dì không vô tội sao?