Trước nguy hiểm chưa rõ, Diệp Ân Tuấn không nỡ để Thẩm Hạ Lan mạo hiểm, nhưng Thẩm Hạ Lan lại kéo cánh tay của anh, khẽ nói: “Càng những lúc nguy hiểm, chúng ta càng phải ở bên nhau, bởi vì không ai trong chúng ta biết khi nào nguy hiểm sẽ xuất hiện, anh ở bên em, em sẽ cảm thấy an toàn, mình em ở đây, em sẽ lo cho anh, mà không tập trung tinh thần được.”
Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, tất nhiên Diệp Ân Tuấn không cự tuyệt nữa.
Anh kéo tay Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng sách.
Hai người phối hợp ăn ý đạp cửa phòng sách ra, lập tức một tầng bụi bặm xông đến trước mặt, khiến bọn họ sặc sụa mà liên tục ho khan.
Diệp Ân Tuấn bất giác kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực bảo vệ, ánh mắt nhanh chóng quét qua phòng sách một lần, nơi này có vẻ như rất lâu không ai đi vào, khắp nơi đều là tro bụi.
Trong ngôi nhà này, hình như chỉ có phòng ngủ và phòng bếp được người ta sử dụng, nói cách khác người đó chỉ sử dụng phòng ngủ và phòng bếp, nhưng bây giờ người đi đâu rồi?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm giác có một ánh mắt dõi theo mình, cô không khỏi nhanh chóng quay đầu, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, cảm giác bị người ta rình trộm khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Ân Tuấn nhận ra Thẩm Hạ Lan có điều bất thường, vội nhìn theo ánh mắt cô.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Em luôn cảm thấy trong ngôi nhà này còn có những người khác đang nhìn chúng ta, cảm giác nhìn trộm quá mãnh liệt, em không thể coi như không có gì được.”
Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên căng thẳng.
“Phía nào?”
“Phía phòng ngủ.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan, lần nữa quay về phòng ngủ.
Phòng ngủ rất nhỏ, gần như có thể nhìn không sót một cái gì, căn bản không có chỗ giấu người,