Đối với người phụ nữ thế này, Thanh Loan cực kỳ khinh thường.
Cho dù phần sau tư liệu nói Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều khổ sở thế nào trong mấy năm này, thậm chí suýt thì chết trong biển lửa, nhưng thế thì có là gì?
Nếu như không phải cô thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả cho Diệp Ân Tuấn, thì sẽ có những chuyện này sao? Nói cho cùng, đây đều do Thẩm Hạ Lan gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại che chở, bao bọc cô như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Thanh Loan nắm chặt đống tài liệu trong tay, khiến nó thay đổi hình dạng, đáy mắt xẹt qua một tia nhất định phải được.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, nhìn bão tuyết bên ngoài, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Ý nghĩa của Thanh Loan đối với anh không giống.
Năm đó, Thanh Loan vì anh mà cùng lên chiến trường, cùng nhau vượt mưa bom bão đạn, cùng kề vai chiến đấu.
Nói thật, khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không xem cô ta thành phụ nữ.
Cô ta là anh em, là người anh em có thể giao phó sinh mạng cho.
Nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, Diệp Ân Tuấn bị bắt.
Để cứu Diệp Ân Tuấn về, Thanh Loan không để ý kỷ luật, không quan tâm mệnh lệnh, một thân một mình xông vào khu địch, cứ thế giết hơn ba mươi phần tử khủng bố mở một đường máu, cứu Diệp Ân Tuấn ra ngoài, bản thân lại bị giữ lại trong lòng địch.
Diệp Ân Tuấn không biết cô ta phải chịu cái gì, chỉ biết sau khi cứu Thanh Loan về, cả người cô ta đầy máu.
Mặc dù không có tổn thương từ người khác phái gây ra, nhưng bụng cô bị một viên đạn xuyên qua, bác sĩ nói đời này cô ta đã mất đi quyền làm mẹ.
Đây là thứ mà cả đời này Diệp Ân Tuấn nợ cô ta.
Anh còn nhớ rõ lúc đó Thanh Loan cười, nói với anh: “Đại ca Diệp, không sao đâu, anh sẽ không ghét em đúng không? Hay là anh cưới em đi là được.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Lúc đó, Diệp Ân Tuấn cũng có tâm tư muốn cưới cô ta, dù sao một người phụ nữ không thể sinh con mà muốn tìm một người đàn ông