Nếu như thực sự gặp mặt Thẩm Hạ Lan, cô ta phải xưng hô với cô thế nào đây?
Chị dâu?
Ha ha, cô ta xứng sao?
Con ngươi Thanh Loan xẹt qua một tia lạnh lùng.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của hầu gái.
“Công chúa, nhị vương tử tới.”
Thanh Loan có hơi sững sờ.
Cô ta gần như sắp quên đi tên mình gọi là gì.
Đúng, cô ta là công chúa thứ năm của nước T, là Phương Diên Ly, nhưng cái tên này cực kỳ lạ lẫm, bởi vì từ nhỏ tới lớn có rất ít người gọi, ít tới nỗi cô ta đã quên rồi.
Nếu không phải năm mười tuổi đó, mẹ cô ta liều chết che chở cho cô ta rời khỏi nơi này, cô ta đã chết từ lâu rồi.
Cho nên khi cô ta gặp được Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn hỏi cô ta tên gì, cô ta đã lắc đầu.
Ngay lúc đó, mặc dù Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, nhưng cũng cực kỳ quan tâm.
Anh ôm cô ta vào trong lòng, khi đó lần đầu tiên trong mười năm rời khỏi mẹ, cô ta được người khác ôm lấy.
Cô ta còn nhớ rõ cảm giác kia ấm áp nhường nào, làm cho người ta an lòng bao nhiêu.
Cho nên gần như trong giờ phút ấy, cô ta đã thích Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nói: “Thế thì gọi em là Thanh Loan nhé.
Thanh Loan là một loại Phượng Hoàng, cao quý, kiên cường.
Anh hi vọng em có thể giống như phượng hoàng tắm trong lửa mà hồi sinh.”
Lúc đó, Thanh Loan cảm thấy cái tên này cực kỳ hay, lại hỏi: “Vậy tại sao lại không gọi là Phượng Hoàng?”
Cô ta còn nhớ rõ Diệp Ân Tuấn nói thế này: “Phượng Hoàng trải qua quá nhiều khổ sở, lúc tự thiêu để hồi sinh mới tan nát cõi lòng, cho nên em là Thanh Loan được rồi.
Anh hi vọng sau này em có thể gặp ít trắc trở, vui vẻ lớn lên.”
Lúc đó, khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch, giống như một ánh nắng mặt trời sáng rỡ, chiếu rọi vào trong lòng Thanh Loan, cũng làm cho trong lòng cô ta từ đây