“Vâng.”
Cường lui ra ngoài.
Phương Diên Ly hoàn toàn không ngờ Trương Vũ là người của Thẩm Hạ Lan, mà lúc trước Diệp Ân Tuấn đã gánh hết tất cả mọi chyện, cho nên người ngoài không biết được mối quan hệ giữa Trương Vũ và Thẩm Hạ Lan, càng không biết Thẩm Hạ Lan đã âm thầm tiếp nhận tổ chức Ám Dạ.
Bên phía Phương Diên Ly sóng gió cuồn cuộn, Thẩm Hạ Lan lại nằm trong khách sạn ngủ say sưa.
Diệp Ân Tuấn buông bỏ chuyện của Thanh Loạn, sau khi quay về nhà nhìn thấy gương mặt ngủ say yên bình của Thẩm Hạ Lan, trong lòng không khỏi dâng lên chút ấm áp.
Anh chờ hơi lạnh trên người tan đi hết mới bò lên giường, chui vào chăn, ôm Thẩm Hạ Lan ngủ.
Đối với anh mà nói, bên ngoài có sóng gió như thế nào cũng chả là gì, anh chỉ muốn được quây quần ấm cúng bên vợ con mà thôi.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc dậy, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ, không khỏi cười cười, sau đó định vươn ngón tay ra nghịch ngợm, lại bị Diệp Ân Tuấn cầm chặt lấy tay.
“Vừa thức dậy là không ngoan ngay, sao nào? Em chưa mệt đúng không?”
Vừa hỏi xong, Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.
“Lưu, manh!”
Diệp Ân Tuấn lại cười đến quyến rũ mê người.
“Anh không lưu mang thì làm sao em thỏa mãn được? Hửm?”
“Biến đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn càng ngày càng không biết thẹn, không biết xấu hổ.
Cô đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm