Để đề phòng Thanh Loan nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm, Diệp Ân Tuấn vội vàng mở lời trước: “Thanh Loan, có tin tức tốt gì sao? Vừa lúc chị dâu của cô cũng đang nghe, bây giờ tuyết lớn không thể ra ngoài được, nói ra cho bọn tôi cùng vui.”
Thanh Loan nghe những lời này, có hơi sững sờ.
Anh đang sợ cô nói bậy bạ gì đó trước mặt Thẩm Hạ Lan sao?
Thanh Loan thầm hừ lạnh, cô ước gì Thẩm Hạ Lan không hề hay biết gì kìa, nhưng cô cũng biết điểm giới hạn của Diệp Ân Tuấn ở đâu, nếu đã nói như thế cũng có nghĩa là đang âm thầm cảnh cáo, anh đang vì Thẩm Hạ Lan mà cảnh cáo cô!
Chuyện này làm Thanh Loan rất đau lòng.
Nhưng cô lại vờ như không có việc gì nói: “Ừ, coi như là tin vui đi, lúc nãy anh Hai Phương Nguyên của tôi vừa đến, xem ra chắc đã không bị giam lỏng nữa, cũng không biết Quốc chủ có ý gì, nhưng bây giờ thả anh Hai của tôi ra chắc cũng không phải là chuyện tốt lành.
Tôi biết anh Hai là anh họ của chị dâu, cho nên gọi điện thoại thông báo cho hai người trước, để hai người yên tâm, còn nữa, anh ta đưa một tên thị vệ đến chỗ tôi, tên là Trương Vũ, là người của anh Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan nghe được giọng nói của Trương Vũ, cực kỳ sốt ruột, đang định nói cái gì thì lại bị Diệp Ân Tuấn bụm chặt miệng.
“Là người của tôi, cô chăm sóc anh ta cho tốt, anh ta có ân lớn với tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói thế, nhìn Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh lại nói tiếng nào, không khỏi thở dài.
Anh