“Thúy, tôi nhớ cô còn có một cậu em trai đang học trong trường quý tộc đúng không?”
Thanh Loan vừa nói xong câu này, mặt Thúy lâp tức tái nhợt như tờ giấy.
“Công chúa, em trai của tôi còn nhỏ, không hiểu biết gì cả, tôi bảo đảm sẽ không nói lung tung, thật sự, tôi thề.”
“Căng thẳng như thế làm gì, tôi không có ý gì khác, tuy trường quý tộc cũng không tệ, nhưng dù sao chất lượng dạy học cũng không bằng trong cung, tôi nghe nói gia đình của cô cũng coi như con cháu của người có công huân, hôm nay cô đón em trai cô vào cung học tập đi.
Người bình thường không có cơ hội này đâu.”
Thanh Loan vừa nói xong, Thúy lập tức ngã bệch xuống đất.
Cô rơi nước mắt như mưa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cô biết nếu cô không nghe theo lời Thanh Loan nói, có khả năng sẽ không bao giờ được nhìn thấy em trai của cô nữa.
Nhìn Thúy tuyệt vọng, trong lòng Thanh Loan lại không có chút gợn sóng nào.
Trước kia cô cũng từng mềm lòng, trước kia cô cũng không phải loại người sẽ dùng bất cứ thủ đoạn như thế này, nhưng cuộc sống đã dạy cho cô những gì chứ? Dạy cho cô có đôi khi muốn sống thì phải dùng chút thủ đoạn.
Nếu so giữa bản thân và nỗi đau khổ tuyệt vọng của người khác, dù sao thì chính mình vẫn là quan trọng nhất.
Hơn nữa Diệp Ân Tuấn ở đây, cô tuyệt đối không cho phép có bất cứ sơ hở gì, nếu không sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của Diệp Ân Tuấn.
“Bảo Cường đi đi.”
Thanh Loan nói xong đi thẳng vào phòng.
Thúy rưng rưng