Phương Yến Nhi lắc đầu đáp: “Anh hai, nếu anh thật sự hạ quyết tâm muốn giành vị trí quân chủ, thì em và nhà mẹ em có thể giúp anh một tay.”
Phương Nguyên nghe xong thì hơi ngẩn người.
Nhà mẹ Phương Yến Nhi họ Lăng, cũng không được xem là gia tộc lớn ở nước T, thậm chí còn không lọt vào top 4, nhưng lại có sự tự tin ủng hộ Phương Nguyên, điều này đã làm anh hơi bất ngờ.
“Hình như thế lực nhà họ Lăng các em cũng không lớn lắm.”
“Anh hai đang chê nhà họ Lăng chúng em à?”
Phương Yến Nhi cười rất ngọt ngào, nhưng lại khiến người khác cảm thấy hơi áp lực.
“Anh không chê, anh chỉ có một thân một mình thì có tư cách gì mà chê bai người khác, nhưng anh muốn biết, đây là ý của em hay mẹ em, hay là của nhà họ Lăng?”
Phương Yến Nhi nhìn Phương Nguyên, ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Nói một cách chính xác là ý của Lăng Thiên Vũ – anh họ em.”
Phương Nguyên cũng có nghe qua về Lăng Thiên Vũ này, nghe nói là nhân vật lãnh đạo đời mới của nhà họ Lăng, rất có thiên phú về phương diện kinh doanh, trong mấy năm ngắn ngủi đã lấp đủ khoản tiền làm ăn thua lỗ của nhà họ Lăng lúc trước, hơn nữa giờ đang bắt đầu có lãi, là niềm hy vọng của đời mới nhà họ Lăng.
Người này rất khiêm ốn, chưa từng xuất hiện ở nơi đông người, rất nhiều lúc đều là trợ lý thay mặt tới dự các bữa tiệc, nên đến giờ vẫn chưa có mấy người biết rốt cuộc anh ta trông như thế nào?
Có người bảo anh ta rất xấu, cũng có người nói anh ta là kẻ tàn phế, mỗi người một kiểu, nhưng Lăng Thiên Vũ chưa từng xuất hiện nói điều gì.
Phương Nguyên thật sự không hiểu, tại sao Lăng Thiên Vũ lại ủng hộ mình