Phương Yến Nhi tiễn Phương Nguyên ra ngoài, rồi mới quay về nhìn Thẩm Hạ Lan cười hỏi: “Cô này xưng hô thế nào?”
“Tôi tên là Cát Mạn, còn đây là cô tôi Cát Thanh.”
Thẩm Hạ Lan vẫn dùng tên giả là trước đây cô sử dụng ở thành phố ngầm.
Phương Yến Nhi cũng không thật lòng muốn hỏi tên của Thẩm Hạ Lan, nhưng cô đã nói thế rồi thì cô ta cũng không tỏ vẻ gì nhiều, mà vẫn cười nói: “Cô Mạn, sau này cô hãy đi theo tôi, con người tôi hiếm khi đi ra ngoài, chỉ sợ cô Mạn chê chỗ này của tôi quá ngột ngạt thôi.”
“Không đâu, tôi phải cảm ơn lục công chúa chứ?”
Thẩm Hạ Lan vội cúi đầu nói.
Cô hoàn toàn không biết quy tắc ở đây, nhưng nếu Phương Yến Nhi có thể bảo vệ cô, tất nhiên cô phải vui rồi, mặc dù cô không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn bị người khác bắt lại.
Phương Yến Nhi sai người dẫn Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, còn mình thì đi ngắm sắc trời bên ngoài khẽ nói: “Bầu trời trong cung sắp thay đổi rồi.”
“Lục công chúa, cô nói thử xem liệu cậu hai có đồng ý lời đề nghị của cậu họ không?”
Hầu gái Tĩnh Hy bên cạnh Phương Yến Nhi hỏi.
“Tôi không biết, nhưng tôi mong là có thể thành công.”
Phương Yến Nhi thở dài, nhìn về phía phòng Thẩm Hạ Lan đang ở, khẽ nói: “Cô đi nói cho anh họ biết, Thẩm Hạ Lan đã vào cung rồi, giờ đang ở chỗ của tôi.”
“Vâng.”
Tĩnh Hy vội lui xuống.
Thẩm Hạ Lan không hề hay biết mình đã bị bại lộ, vừa bước vào phòng cô đã kiểm tra xung quanh một lượt, nhưng không phát hiện ra thiết bị giám sát nào, lúc này mới đi tới