Ý của Phương Nguyên là chỉ Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan cũng trả lời không sao, lúc này Phương Nguyên mới phào nhẹ nhõm.
“Cũng không biết ba tôi làm sao nữa, trước nay ông ấy chưa từng đến chỗ này của tôi, thế mà hôm nay lại tới tìm tôi.
Lúc ấy, nếu mọi người ở đây, không chừng đã đụng phải rồi.
Thật quá nguy hiểm mà.”
Giờ nhớ tới, Phương Nguyên vẫn toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hạ Lan thì không có tâm trạng nói với anh ta những chuyện này, mà vội nói: “Anh họ, cơ thể của anh không sao chứ?”
“Không sao, có chuyện gì thế?”
Thẩm Hạ Lan liền kể chuyện Trương Vũ cho anh ta nghe.
Nghe xong, mặt Phương Nguyên tái đi.
“Vu Phong này đúng là tên khốn nạn!”
Phương Nguyên tức giận thở hắt ra, hận không thể lập tức đi làm thịt tên khốn đó, nhưng hiện vẫn chưa phải lúc.
Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng nói: “Anh vẫn chưa rõ sao? Tôi lo cho anh.
Anh ta có thể hạ độc Trương Vũ, không chừng cũng có thể hạ độc anh.
Hơn nữa tôi đã chứng thực, có lẽ dì cũng đã trúng độc, có điều chưa có kết quả cuối cùng, nên tôi mới đến nói cho anh biết.”
Phương Nguyên lại chẳng màng sống chết bản thân.
Anh ta thấp giọng nói: “Dù tôi thật sự đã trúng độc, thì bây giờ cũng không có khả năng tìm bác sĩ để khám.
Hạ Lan, đây là trong cung, người trong cung đều có mấy trái tim, em không biết ai là bạn thật sự của mình.
Em vừa mới đi khám bác sĩ, thì đã có ngay người biết tin em trúng độc.
Đến lúc đó, nếu ba lấy cớ để dưỡng bệnh mà nhốt tôi lại thì tôi chẳng làm được gì cả.
Em hiểu chưa?”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Phương Nguyên, không khỏi cảm thấy đau khổ.
Có lẽ anh ấy đã sớm không muốn sống nữa rồi nhỉ?
Có lẽ ngay từ giây phút Thành Lâm chết đi, anh ấy đã