Người phụ nữ hơi ngẩn người, nhất thời lại bị thị vệ Phương dạy dỗ lần nữa.
“Bà đang nghĩ gì đấy? Còn dám thất thần? Tôi thấy bà chán sống rồi đó.
Mặc dù bà là người phụ nữ vừa già vừa xấu, nhưng các anh em đen tối ở đây, đều không thể quay về thân mật với người phụ nữ của mình, nên miễn cưỡng có thể xem bà là búp bê để phát tiết.
Anh em chúng tôi không thể chạm vào mấy người phụ nữ kia, nhưng bà thì khác.
Mau cút qua bên kia cởi đồ ra, rồi nằm sấp xuống để mấy anh em chúng tôi sảng khoái đi.”
Thị vệ Phương túm tóc người phụ nữ ngay, ép bà ngẩng đầu lên nhìn mình, cùng lúc đó, từ góc độ của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó.
Cô bỗng hóa đá.
Không ngờ lại là Phương Thiến.
Mẹ nuôi Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên, vô thức nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi phát hiện ra anh cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Cô vội nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn.
Tay anh rất rất lạnh, y như con người anh lúc này.
Lúc trước Phương Thiến được thả ra để làm mồi nhử, dụ người đứng sau bà ta ra, ai dè bà ta lại trốn thoát.
Khoảng thời gian này, mặc dù đã phát lệnh truy nã, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì về Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan không thể ngờ rằng bà ta lại ở chỗ Phương Viên, hơn nữa còn sống hèn mọn và thảm thương thế này.
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn hận Phương Thiến, thậm chí mọi chuyện bà ta làm đối với nhà họ Diệp và đất nước, khiến người khác căm phẫn không thể tha thứ, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ nuôi của anh.
Thẩm Hạ Lan không biết, trong những năm âm mưu vẫn chưa chính thức