“Đi Hai người theo An Nhung đi vào, một người trông không có gì nổi bật trang điểm cho cả hai.
Thẩm Hạ Lan vẫn biết nghệ thuật trang điểm rất kỳ diệu, sau khi trang điểm xong, cô phát hiện mình vô cùng bình thường, không hề có cảm giác tồn tại, cực kỳ thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Diệp Ân Tuấn cũng trở thành một nhân viên phục vụ bình thường.
Buổi yến tiệc chính thức bắt đầu.
Bên ngoài đang mua hát hoà bình, quan truyền lệnh cũng bắt đầu truyền người mang đồ ăn tới.
Từng nhóm thị nữ và phục vụ đi ra.
Thẩm Hạ Lan vốn định ra luôn nhưng bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.
“Đừng ra ngoài vội, bây giờ những nhân vật máu mặt đều đang tập trung ở đó, họ đều sẽ chú ý đến thị nữ và nhân viên phục vụ vừa vào.
Tuy bây giờ chúng ta không dễ bị người khác nhận ra, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn”
“Được, anh đã tìm ra số điện thoại của Lăng Thiên Vũ chưa?”
Nếu vừa rồi không có đoàn tuần tra đi qua thì có lẽ Diệp Ân Tuấn đã tìm ra số Lăng Thiên Vũ từ lâu rồi, bây giờ Thẩm Hạ Lan vẫn không yên tâm lắm bèn hỏi.
“Chưa, nhưng anh chụp lại rồi, chắc sẽ Tìm được thôi.”
Nói rồi Diệp Ân Tuấn lấy một số thông tin vừa tra được từ điện thoại ra, không lâu sau đã tìm được số điện thoại của Lăng Thiên Vũ, nhưng anh không biết hiện tại số này Lăng Thiên Vũ có đang dùng không.
Hiển nhiên Thẩm Hạ Lan cũng có suy nghĩ này.
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lăng Thiên Vũ một tin nhắn.
“Hẹn mười phút nữa gặp ở cửa bếp phía sau, Tiêu Nguyệt.”