Diệp Ân Tuấn còn đang kinh ngạc với kĩ thuật lái xe của Thẩm Hạ Lan, thì bỗng phát hiện chiếc xe của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chuyển hướng, đôi mắt của anh khẽ nheo lại.
Chiếc xe của Thẩm Hạ Lan lao về phía hàng rào với tốc độ như mũi tên bắn, sắc mặt anh khẽ biến.
“Hạ Lan.”
Anh điên cuồng nhấc chân chạy về phía cô.
Đám người Tống Đình vẫn chưa hiểu rõ tình hình, thì đã nghe thấy một tiếng “rầm”, chiếc xe của Thẩm Hạ Lan đâm trực diện vào hàng rào bên cạnh.
Hàng rào bị một lực đâm vào cực mạnh, trong nháy mắt bị gãy ra, hơn nữa còn phát ra một tia lửa chói mắt.
Mà chiếc xe của Thẩm Hạ Lan vẫn chưa dừng lại đó, sau khi phi về phía trước hơn 200m nữa thì va vào cột đá , cả chiếc xe bất ngờ lật nhào.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cảnh tượng này đến quá đột ngột, làm cho bọn họ không kịp phản ứng.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vừa chạy vừa hét lớn: “Tống Đình, mau gọi xe cứu thương, lấy bình chữa cháy đến! Mau lên!”
Tống Đình run lên, sau khi hoàn hồn lại thì vội vàng ra lệnh cứu hộ.
Toàn thân Thẩm Hạ Lan bị kẹt trong ghế lái, đầu đập vào kính chắn gió, máu chảy ròng ròng.
Máu chảy ra từ trán xuống làm mờ đôi mắt của cô.
Qua màu sắc đỏ rực của máu, cô dường như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn điên cuồng chạy về phía mình, không chỉ hét tên của cô, mà còn cố dùng tay để kéo cửa xe, muốn lôi cô ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan khẽ nở nụ cười.
Cô thế mà lại sinh ra ảo giác.
Khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, người đến cứu cô làm sao có thể là Diệp Ân Tuấn được chứ?
Nếu như anh thật sự quan tâm đến cô, thì trận hỏa hoạn năm năm trước cũng đã không xảy ra rồi, không phải sao?
Cô dần dần mất đi ý thức.
Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài không ngừng đập cửa xe, kêu gọi cô, hy vọng cô đừng nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đã đóng chặt rồi.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trái tim của mình dường như ngừng đập.
Trận hỏa hoạn năm năm trước anh không tận mắt trải qua, nhưng thảm cảnh lúc này như vô số nhát dao đâm vào trái tim của Diệp Ân Tuấn, làm cho Diệp Ân Tuấn điên cuồng đập cửa xe.
Tay của anh bị thủng, máu chảy lênh láng, nhưng anh dường như không có cảm giác.
Chất lỏng nóng hổi tràn đầy trong đôi mắt của anh, anh điên cuồng đè nén, nhưng cả người lại run lẩy bẩy.
Không!
Đừng tàn nhẫn như vậy!
Đừng!
Diệp Ân Tuấn ghét bản thân mình tại sao lại thiết kế kính chống đạn cho chiếc xe này, bây giờ anh không thể cứu Thẩm Hạ Lan ra được.
Tống Đình kịp thời chạy tới, cầm dụng cụ đến cùng nhau giải cứu Thẩm Hạ Lan ra.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan đầy máu, điên cuồng chạy ra bên ngoài.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương sao vẫn chưa đến? Mau lái xe của tôi đến đây! Mau lên!”
Anh mất đi tất cả sự lạnh lùng và bình tĩnh thường ngày, dọa cho mọi người xung quanh sợ hãi.
Bọn họ vừa chạy được trăm mét, thì chiếc xe đột nhiên nổ “ầm” một tiếng, ánh lửa bay thẳng lên bầu trời.
Diệp Ân Tuấn nghĩ lại còn sợ hãi, nhưng cũng không dám chậm trễ, đầu tiên đưa Thẩm Hạ Lan đến bệnh viện.
Trong đám người hỗn loạn đó, Sở Anh Lạc nắm chặt lấy quả đấm, đôi mắt hung ác hận không thể băm Thẩm Hạ Lan thành trăm mảnh.
Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào mà lại