Trong nháy mắt toàn thân Thẩm Hạ Lan cứng đờ.
Đã kết hôn ba năm, cảnh tượng yêu thương giữa hai người mạnh mẽ ùa về trong đầu, ngọt ngào như vậy, khiến người ta say mê như vậy, cô đã từng coi người đàn ông này là cả cuộc đời mình, nhưng mà không ngờ anh lại là cơn ác mộng!
Ngón tay cô bám chặt lấy ga giường, mắt thấy gương mặt của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng đến gần, càng lúc càng sát lại, trái tim cô gần như ngừng đập.
Ngay khi chỉ còn cách đôi môi anh đào của cô một cm nữa, thì Diệp Ân Tuấn dừng lại.
Có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.
Năm năm rồi, anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như trước đây, còn cô thì đã không còn là cô của năm đó nữa, con của bọn họ cũng bị bệnh tật giày vò sống không bằng chết.
Nghĩ đến điều ấy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên dơ tay ra, 'bốp' một tiếng, trong nháy mắt một cái tát vang vọng trong căn phòng.
Diệp Ân Tuấn không bỏ qua sự thù hận chợt lóe lên trong mắt cô vừa rồi, ánh mắt ấy cực kỳ đau thương giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực anh.
Trên mặt đau đớn nóng rát, nhưng mạ̀ Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm đến, anh dùng đầu lưỡi đẩy má lên, khẽ nói: "Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì còn bên kia."
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Sao lại như vậy?
Đây không giống Diệp Ân Tuấn mà cô biết!
Diệp Ân Tuấn là người kiêu ngạo đến mức nào, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến anh dù chỉ một cái. Cô vẫn nhớ nhiều năm trước có người cố ý va vào anh, thiếu chút nữa anh đã lấy của người đó đôi chân. Việc làm vừa rồi cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sợ Diệp Ân Tuấn sẽ xé xác cô, nhưng hôm nay anh làm như vậy là có ý gì?
Ánh mắt anh chứa chan tình cảm, giống như đang nhìn người anh yêu vậy. Ánh mắt kiểu ấy cô đã từng thấy khi Diệp Ân Tuấn nhìn Sở Anh Lạc, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy hơi châm chọc.
Thẩm Hạ Lan quay ngoắt đầu đi, tránh thoát khỏi hơi thở của Diệp Ân Tuấn, ngực phâp phồng lên xuống rất nhanh, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn hết phương hướng.
"Diệp Ân Tuấn, anh làm như vậy có ý gì? Đừng tưởng rằng anh làm thế thì tôi có thể sẽ tha thứ cho anh. Anh và bạn gái anh sỉ nhục tôi khiến tôi tổn thương, còn cả lần lái thử xe này xảy ra chuyện ngoài ý muối, tôi sẽ không quên đâu. Còn nữa, anh thật sự cảm thấy lần này là chuyện ngoài ý muốn sao?"
Thẩm Hạ Lan không dám nhìn vào mắt Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này quá biết cách diễn kịch, ngụy trang quá giỏi, dường như cô không phải là đối thủ của anh.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan lại rúc mình vào trong cái vỏ của bản thân tạo ra, đột nhiên anh dơ tay nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cố gắng rút tay về nhưng không làm gì được.
"Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
"Những lời này có lẽ phải do tôi hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào? Em nói đi, chỉ cần em mở miệng, cho dù muốn cái mạng này của tôi, tôi cũng cho em."
Diệp Ân Tuấn nói rất chân thành, đôi mắt phượng đẹp vô ngần kia chăm chú nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan.
Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên đập lỡ một nhịp, lồng ngực hơi đau đớn.
"Tổng Giám đốc Diệp thật sự biết nói đùa. Chúng ta vừa mới quen biết, anh đã đối với tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ cô Sở sẽ ghen sao? Hay đây chính là thủ đoạn ăn vụng mà Tổng Giám đốc Diệp thường dùng?"
Thiếu chút nữa thôi cô đã bị anh lừa rồi!
Người đàn ông này yêu bản thân như vậy, sao có thể sẽ nói ra lời tình cảm sâu sắc như thế? Hơn nữa tuy rằng trên người cô có điểm đáng nghi ngờ, nhưng vì những điểm đáng ngờ ấy mà khiến Diệp Ân Tuấn vứt cả mạng sống của mình, điều này có thể sao?
Nếu như trước kia Diệp Ân Tuấn yêu cô mà nói, thì điều này còn có thể, nhưng mà anh có yêu cô sao?
Quan hệ hôn nhân ba năm, vẫn luôn là cô theo đuổi còn anh trốn tránh, anh vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo hơn người, dáng vẻ lạnh lùng. Ngay cả khi cô mang thai cũng có thể tàn nhẫn sai người khiến cô chết cháy, bây giờ còn giả vờ nặng tình với cô, đúng là buồn cười!
Trong mắt Thẩm Hạ Lan có một tia đau xót thoáng qua.
Diệp Ân Tuấn không bỏ sót vẻ đau đớn ấy, anh đặt tay Thẩm Hạ Lan lên mặt mình. Chỗ đó vẫn đang nóng rát, hơi phỏng tay.
Thẩm Hạ Lan muốn rút tay lại, nhưng mà Diệp Ân Tuấn rất khỏe, khiến cô trong giây phút ấy không có cách nào khác cả, nhưng mà lại hơi không cam lòng, nên chỉ có thể tức giận trừng mắt với anh.
Thấy cô như thế, dường như Diệp Ân Tuấn nhớ tới khoảng thời gian trước kia khi mà cô còn theo đuổi anh. Anh từng coi những thứ ấy chỉ là việc nhỏ tầm thường, nhưng khi biết cô đã chết trong biển lửa thì những điều ấy không ngừng phóng to lên, không ngừng chạm đến trái tim anh.
Đến tận lúc ấy, anh mới nhận ra, anh yêu cô đến vậy.
Hôm nay cô đã quay về, mặc kệ cô có mục đích gì, muốn làm gì, anh đều đồng ý hết, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh thôi.
"Tôi chưa bao giờ trêu ghẹo ai cả, tôi chỉ trêu ghẹo vợ tôi thôi."
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm ấm, mang theo chút dịu dàng.
Tất cả phòng bị của Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa đã tan vỡ ầm ầm.
Ánh mắt của anh quá mức dịu dàng, giọng nói của anh cực kỳ mê người, thậm chí hơi thở của anh cũng mang theo mùi vị rất thu hút người khác.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trai tim mình bắt đầu đau nhói.
Vợ?
Anh còn nhớ đến vợ của anh sao?
"Tổng Giám đốc Diệp đúng là biết nói đùa, Lisa tôi đây cũng không phải là vợ anh."
Thẩm Hạ Lan đã dùng hết sức của mình, nhân cơ hội Diệp Ân Tuấn không chú ý, cô vội vàng rút tay mình về.
Dường như trên tay vẫn còn vương lại độ ấm của anh, nhưng mà cô lại đưa tay cho vào trong chăn, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt mất đi thứ gì đó, trên tay trống rống, dường như cả trái tim cũng trống rỗng theo.
Năm năm, một mình anh ở trong phòng ngủ lạnh như băng, cả căn nhà cũng khó tránh khỏi hoàn toàn băng giá, vất vả chờ đến ngày hôm nay cô quay lại, đứng trước người anh bằng xương bằng thịt, vẻ mặt sống động như vậy hiện rõ vui buồn giận dữ, thậm chí anh còn có thể chạm vào cơ thể ấm áp của cô, anh cảm thấy trái tim anh sống lại rồi, ấm áp rồi.
Nếu như Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận, vậy thì tùy cô. Đến một ngày nào đó cô sẽ nói ra mục đích của mình, đến một ngày nào đó anh sẽ vạch trần gương mặt thần bí của cô.
Đột nhiên Diệp Ân Tuấn nở nụ cười, cười như mùa xuân đến, cười khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy sợ nổi cả da gà lên.
Người đàn ông này điên rồi sao?
Anh vẫn luôn là người đàn ông lạnh lùng, đột nhiên lại cười