"Cháu muốn đi à?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên hơi luyến tiếc Thẩm Minh Triết. Tâm trạng này thật sự rất mâu thuẫn, cũng rất xoắn xuýt. Anh biết rõ bây giờ còn chưa có kết quả, nhưng trong tâm tư đã nhận định thằng bé chính là con trai của mình. Nếu không, sao thằng bé cứ phải nhằm vào mình như vậy chứ?
Hình như chỉ có nghĩ vậy, trong lòng anh mới có thể yên ổn một chút, áy náy và tiếc nuối trong lòng mới có thể bớt đi.
Thẩm Minh Triết thấy tay anh cầm áo khoác, biết anh cũng muốn ra ngoài nên chỉ khẽ gật đầu.
Diệp Tranh chạy từ trong phòng ra, vừa chạy vừa kêu lên: “Minh Triết, ngày mai cậu vẫn phải tới thăm tớ đấy!"
Cậu ta vừa ngẩng đầu lại thấy Diệp Ân Tuấn cũng đứng ở đó, lập tức hơi mất tự nhiên.
"Daddy."
Tính trẻ con của Diệp Tranh nhanh chóng biến mất, lại đứng ở đó một cách quy củ.
Thẩm Minh Triết thấy cậu ta như vậy, khẽ nói: "Đối xử tốt với con trai chú một chút. Nếu làm daddy của người ta thì nên có dáng vẻ của một người làm daddy."
Thằng bé nói xong thì quay người rời đi.
Diệp Ân Tuấn có hơi sững sờ, đây là anh bị thằng nhóc thối này dạy dỗ à?
Một thằng nhóc bé tí mới hơn bốn tuổi nói chuyện luôn làm ra vẻ người lớn như vậy, thật sự tốt sao?
"Quay lại nằm nghỉ ngơi đi! Lát nữa mẹ con sẽ về, bảo mẹ con làm chút món ăn ngon cố gắng bồi bổ cho con đi. Ba ra ngoài một chuyến, buổi trưa sẽ không trở lại."
Những lời này là nói với Diệp Tranh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không quay đầu đã nhấc chân rời đi, hình như muốn đuổi theo Thẩm Minh Triết vậy.
"A."
Diệp Tranh hơi tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Thẩm Minh Triết và vẫy tay.
Cậu ta muốn được ra ngoài tiễn Thẩm Minh Triết.
Nhưng khí thế của daddy quá mạnh.
Thôi quên đi, cậu ta vẫn quay lại nằm chơi trò chơi do Minh Triết thiết kế cho cậu ta là được rồi.
Thẩm Minh Triết ra khỏi cửa, Lam Tử Thất vừa lúc chờ thằng bé ở đó.
"Thằng nhóc thối tha, chơi vui đến quên cả trời đất rồi hả? Cũng không sợ dì và mẹ của cháu lo lắng sao?"
Trong khi cô nói chuyện, Diệp Ân Tuấn cũng đi ra theo.
"Chúng ta cùng quay về bệnh viện thôi."
Anh nói xong đi tới dắt tay Thẩm Minh Triết, lại bị Lam Tử Thất lôi qua.
"Tổng giám đốc Diệp, anh qua đó làm gì chứ? Bây giờ đã gần trưa rồi, anh vẫn nên ở lại nhà ăn cơm đi, Lisa nhà chúng tôi không cần anh."
Tay Diệp Ân Tuấn bắt hụt, vẻ mặt hơi bất mãn, nhưng Lam Tử Thất mới chẳng thèm quan tâm tới anh, kéo luôn Thẩm Minh Triết lên xe.
"Cháu đấy, còn nhỏ tuổi không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, xe ai mà cháu cũng dám ngồi à? Cháu không sợ bị người ta bán đi, không tìm lại được mẹ cháu sao?"
Lời nói này Lam Tử Thất có hơi chói tai.
Cơn tức của Diệp Ân Tuấn tích lại nhưng không nói gì, lên thẳng xe của mình, chậm rãi lái ra ngoài.
Thẩm Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn chịu thiệt ở trước mặt Lam Tử Thất thì lắc đầu nói: "Dì Lam, cháu khuyên dì nên đối xử với chú ấy thân thiện một chút. Dì đừng quên cả Hải Thành do chú ấy định đoạt, nếu chú ấy thật sự muốn đối phó với dì, một câu nói lại có thể làm cho dì mất việc, đến lúc đó dì cũng đừng khóc nhè đấy."
"Thằng nhóc thối tha, cháu nói gì vậy? Dì đang giúp cháu, cháu hiểu không? Nhỡ ngày nào đó dì thật sự bị anh ta làm cho thất nghiệp, cháu nuôi dì có được không?"
Lam Tử Thất chính là thích trêu chọc Thẩm Minh Triết.
Thằng nhóc thối tha này tuổi không lớn, cả ngày sống giống như một ông cụ non vậy.
Thẩm Minh Triết ghét bỏ nhíu mày nói: "Ai muốn nuôi dì chứ? Dì ăn nhiều như vậy, sẽ ăn tới cháu nghèo mất."
"Thằng nhóc thối tha, cháu nói ai ăn nhiều hả? Dì cho cháu biết, dì đây gọi là, gọi là..."
"Gọi là gì? Dì cứ ăn như thế nữa, cháu lo lắng sẽ thật sự không tìm được bạn trai đấy."
Thẩm Minh Triết tiếp tục bổ thêm một dao.
Lam Tử Thất vừa cười gian ác vừa nói: "Dì không tìm được bạn trai, dì lại dựa vào cháu là được chứ gì. Dù sao nhìn cháu cũng không tệ, lớn lên nhất định sẽ là một người được cả chục nghìn người mê đấy."
"Cháu mới không cần dì. Cháu có mẹ , có em gái phải nuôi. Dì đi nhanh đi, còn không biết trưa nay mẹ ăn gì đâu."
Thẩm Minh Triết ngồi thẳng lại, thắt dây an toàn.
Thấy Thẩm Minh Triết không đấu khẩu với mình nữa, lúc này Lam Tử Thất mới lên xe.
"Cháu nói xem, Diệp Ân Tuấn có thể tới bệnh viện không?"
"Dì quan tâm chú ấy có đi hay không làm gì? Mẹ là của cháu, cháu phải xem mẹ cháu còn muốn quan tâm xem chú ấy có ở đó hay không à? Dì Lam, chúng ta là chủ, chú ấy là khách, dì thấy chú ấy không thuận mắt thì có thể đuổi đi mà."
Thẩm Minh Triết bắt đầu có ý đồ xấu.
"Này, cháu vừa mới nói dì không nên đắc tội anh ta, nhỡ dì thất nghiệp thì làm thế nào? Cháu là trẻ con, cháu đuổi anh ta đi!"
"Dì cũng biết cháu là trẻ con à? Dì không cảm thấy một cánh tay chú ấy đã có thể hất cháu sang một bên sao?"
Thẩm Minh Triết đấu khẩu với Lam Tử Thất, suốt đường đi về bệnh viện đều rất vui vẻ.
Bọn họ vừa vào phòng bệnh, lại cảm giác được bầu không khí trong phòng bệnh không đúng.
Áp suất thấp trên người Diệp Ân Tuấn làm nhiệt độ trong cả phòng dường như cũng muốn tới không độ rồi.
"Ôi, Hạ Lan còn sống không?"
Lam Tử Thất kinh sợ tới mức nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Thẩm Minh Triết lại xông vào.
Khi thằng bé thấy dấu tay và vết sưng đỏ trên mặt Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt lập tức hiện ra sự giận.
"Chú khốn kiếp! Chú lại dám đánh mẹ của tôi!"
Thẩm Minh Triết giống như một sư tử nhỏ xoay người chạy về phía Diệp Ân Tuấn, sau đó dùng cả tay lẫn chân bắt đầu đạp và đánh Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn vẫn đứng đó không nhúc nhích, chịu cơn giận của Thẩm Minh Triết, mà Lam Tử Thất nhanh chóng bước vào, khi thấy Thẩm Hạ Lan như vậy cũng hơi tức giận.
"Diệp Ân Tuấn, anh có còn là một người đàn ông không? Ra tay với phụ nữ, anh rõ ràng là tên cặn bã!"
Thẩm Hạ Lan thấy phản ứng của một lớn một nhỏ trước mắt này, ít nhiều hơi bất đắc dĩ.
"Không phải là chú ấy đánh, Minh Triết, dừng tay!"
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, Thẩm Minh Triết lại không dừng, trái lại còn xông tới chộp lấy tay của Diệp Ân Tuấn, há miệng cắn một phát.
Răng của thằng nhóc thối này đúng là sắc thật!
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, anh cũng không dám tùy tiện động loạn, sợ tổn thương đến Thẩm