"Cậu không sợ Diệp Ân Tuấn..."
"Anh ta đã biết rồi, nhưng thái độ thì không rõ."
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói nếu Diệp Ân Tuấn đã biết thân phận của Thẩm Minh Triết, không phải là nên bắt đầu hành động sao? Ngày hôm qua chưa có động tĩnh gì, xem ra sẽ hành động ngay hôm nay.
"Tử Thất, cậu đi bảo người của chúng ta theo dõi Diệp Ân Tuấn và Minh Triết, ngộ nhỡ anh ta làm bất cứ điều gì với Minh Triết, bằng bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của Minh Triết."
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút lo lắng.
Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.
"Không thể nào chứ? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, anh ta chắc vẫn chưa độc ác đến mức như vậy."
"Năm năm trước, anh ta cũng biết tớ đã mang thai, còn không phải vẫn khiến hai mẹ con tớ phải vùi thây chết trong biển lửa sao? Đừng có quá kỳ vọng Diệp Ân Tuấn. Người này căn bản không có chút nhân tính nào."
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua tia lạnh lẽo cùng oán hận.
Lam Tử Thất không rõ tất cả những gì Thẩm Hạ Lan đã phải trải qua, nhưng cô ấy vẫn ủng hộ Thẩm Hạ Lan vô điều kiện. Cô ấy vội vàng gọi điện cho người của mình, người bên ngoài đã lặng lẽ đi theo.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lam Tử Thất có phần bất an hỏi: "Cậu biết anh ta không có nhân tính, còn dùng Minh Triết làm mồi nhử, cậu không sợ..."
"Tớ sợ, nhưng tớ càng sợ mình sẽ không đợi được ngày đó của tớ. Minh Triết không phải đứa trẻ bình thường, bản thân thằng bé không có cảm tình tốt với Diệp Ân Tuấn, tự nhiên sẽ rất cảnh giác, bây giờ Diệp Ân Tuấn còn biết rằng thằng bé là con trai của anh ta vì thế nên chắc sẽ tử tế hơn, có lẽ tớ chưa có cơ hội, nhưng nếu anh ta muốn làm bất cứ điều gì đó chống lại Minh Triết, thì những ngày tốt đẹp của anh ta cũng sẽ kết thúc. "
Sự hận thù bộc phát từ trong mắt Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất sợ hãi.
"Hạ Lan, cậu định đánh nhanh thắng nhanh sao?"
"Đúng."
"Tại sao? Không phải cậu muốn anh ta yêu cậu trước sao? Cậu làm như thế này, Minh Triết sẽ rất nguy hiểm."
Thẩm Hạ Lan làm sao không biết làm như vậy thì Thẩm Minh Triết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô sợ rằng mình không thể kiểm soát trái tim mình. Ngộ nhỡ ……
"Bảo người của chúng ta bảo vệ Minh Triết thật tốt."
"Cậu……"
"Tử Thất, tớ muốn nghỉ ngơi."
Thẩm Hạ Lan biết Lam Tử Thất sẽ nói gì, nhưng cô quá mệt mỏi và rối rắm, quyết định như vậy cũng đồng nghĩa với việc đặt con trai ruột của chính mình vào trong mạo hiểm, cô cũng tự mắng mình, nhưng so với trái tim lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy rằng ý tưởng ban đầu của mình quá ngây thơ.
Làm sao một người xa lạ có thể khiến anh ta yêu trong khi một người vợ tốn những năm năm mà vẫn chưa có được tình yêu của anh ta?
Mặc dù có một chút rủi ro khi làm như vậy, nhưng cũng không phải là không có cơ hội phải không?
Thẩm Hạ Lan rối rắm và đau đớn trong lòng.
Nhìn thấy cô như vậy, Lam Tử Thất không đành lòng chỉ trích cô, gật đầu đi ra ngoài.
Mà Thẩm Minh Triết bị Diệp Ân Tuấn túm cổ áo lôi ra khỏi phòng bệnh cũng ngừng la hét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, như thể đang nhìn kẻ thù giết ba vậy.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình làm người đã quá thất bại, đặc biệt là trước tên nhóc thối Minh Triết này. Lần đầu tiên trong đời bị hãm hại vậy mà lại đến từ con trai mình, cảm giác này vừa tự hào mà lại vừa không biết nói gì hơn.
"Cháu còn trừng mắt nhìn chú, cháu có tin là chú móc mắt cháu ra không."
Diệp Ân Tuấn đe dọa Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết hừ lạnh nói: "Chú đừng có phô trương, nếu có năng lực thì chú tới đi!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên tức đến ngạt thở
Đúng rồi, anh thực sự không có năng lực.
Đã năm năm rồi không dễ dàng gì mới biết con trai mình vẫn còn sống, muốn thương yêu, trân trọng như nhãn cầu trong đáy mắt nhưng tên nhóc thối đó lại không hề cảm kích.
Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Minh Triết đến nhà ăn của bệnh viện, gọi cho cậu một phần đồ ăn sáng, cũng gọi một phần cho mình một phần rồi mới ngồi xuống đối diện với Thẩm Minh Triết.
Nhìn thấy vài dấu đỏ trên tay anh, quan sát kỹ lưỡng thì thấy trên cổ và mặt đều có bèn không nhịn được hỏi một câu.
"Tối hôm qua chú làm gì? Không phải là lũ muỗi thấy chú không vừa mắt nên mới cắn chú thành thế này chứ?"
Diệp Ân Tuấn tức đến suýt chết ngạt.
"Có thể nói chuyện hẳn hoi hơn không?"
Thẩm Minh Triết hờ hững nhún vai, sau đó cúi đầu ăn canh.
Ồ, khá ngon.
Nhìn thấy Thẩm Minh Triết yên lặng, Diệp Ân Tuấn mới nở nụ cười khổ.
Đến cả đứa trẻ mà còn có thể nhìn ra anh vẫn là một người bệnh, đáng tiếc người phụ nữ tàn nhẫn đó thậm chí còn không thèm nói với anh một lời.
Tâm tình sảng khoái.
Thu dọn đồ ăn trước mặt sang một bên, Diệp Ân Tuấn An yên lặng nhìn Thẩm Minh Triết ăn.
Thẩm Minh Triết ăn uống cũng rất có tác phong, có thể thấy từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế.
"Năm năm qua cháu và mẹ cháu đã sống như thế nào?"
Diệp Ân Tuấn không thể không muốn biết vài chuyện về họ.
Thẩm Minh Triết sửng sờ một lát, sau đó thấp giọng nói: "Chính là trôi qua như thế. Chú cho rằng chú có thể mua chuộc được cháu chỉ bằng một bữa sáng thôi sao. Cháu nói cho chú biết, cháu sẽ không để cho chú tiếp cận mẹ cháu."
"Tại sao?"
Diệp Ân Tuấn tự cảm thấy bản thân không làm bất cứ điều gì khiêu khích tên nhóc thối này. Làm sao mà đứa trẻ này lại có thể phản cảm và không chào đón anh đến vậy?
Thẩm Minh Triết hừ lạnh nói: "Chú làm gì thì tự chú phải biết, còn ở trước mặt cháu giả vờ đứng đắn cái gì."
Ánh mắt khinh thường đó thật sự khiến Diệp Ân Tuấn buồn phiền muốn chết.
"Không phải, chú đã làm gì cơ? Cháu nói cho chú biết chú đã làm chuyện gì không phải vậy? Khiến cháu không muốn nhìn thấy chú thế này? Thậm chí là vừa gặp mặt đã chỉnh đốn chú? Tên nhóc thối, đoạn video trong nhà vệ sinh là cháu đưa lên mạng phải không? "
Tay Thẩm Minh Triết đột nhiên sững lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
"Cháu không hiểu chú đang nói gì."
Diệp Ân Tuấn không thể nhịn cười khi thấy tâm lý của Thẩm Minh Triết thực sự không tồi.
Anh khoanh hai tay trước ngực ngồi đó, cẩn thận tỉ mỉ quan sát Thẩm Minh Triết.
Đứa trẻ này chỉ đơn