Diệp Ân Tuấn cũng xem như nhanh chóng, vừa nói xong với Thẩm Hạ Lan không bao lâu đã có y tá đi vào nói vấn đề cần chú ý khi trở về với cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có lửa giận nhưng không trút ra được.
Anh vẫn bá đạo y như năm năm trước, cũng vẫn cảm thấy cô sẽ bị anh khống chế.
Thẩm Hạ Lan siết chặt tay, nhưng cũng biết mình phải nhịn.
Cả quá trình y tá giải thích cô vẫn bình tĩnh không nói gì, bầu không khí khá áp lực, y tá nói xong thì vội vàng rời khỏi.
Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài nhìn, đáy mắt lướt qua cảm xúc phức tạp.
Anh đã sắp xếp người quét dọn lại nhà cửa một lượt, đồ của Sở Anh Lạc cũng đưa hết đến biệt thự bên bờ biển. Biết Thẩm Hạ Lan không thích, trong nhà không hề để lại chút dấu vết nào của Sở Anh Lạc cả, còn bảo giúp việc phun thuốc khử trùng từ trong ra ngoài.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Hạ Lan biết mình phải thoả hiệp, dù vì sự an toàn của con trai hay vì kế hoạch của mình, cô đều phải đồng ý với yêu cầu của Diệp Ân Tuấn. Nhưng dù biết rõ là thế, cảm giác bị ép buộc thế này thật sự khiến người ta không chấp nhận được.
Cô cho rằng mình dùng một tiếng có thể khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, nhưng một tiếng trôi qua, cô vẫn khó chịu bực bội như cũ.
Diệp Ân Tuấn luôn đứng bên ngoài, cầm một điếu thuốc trong tay không ngừng chơi đùa, nhìn ra được tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Lúc Tống Đình gọi điện thoại tới, nói nhà họ Diệp đã dọn dẹp xong, hỏi có cần đến đón không, Diệp Ân Tuấn đột nhiên không muốn phá hỏng cơ hội hai người ở bên nhau.
“Không cần, bên này tôi tự xử lý là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn tự xử lý chuyện riêng thế này.
Tống Đình hơi ngạc nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng đã cúp máy. Nghe tiếng cúp điện thoại, Tống Đình bắt đầu đánh giá lại vị trí của Thẩm Hạ Lan trong lòng Diệp Ân Tuấn lần nữa.
Xem ra anh ta phải hầu hạ người phụ nữ này cho đàng hoàng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy thì đi thanh toán tiền nằm viện. Chuyện liên quan đến Thẩm Hạ Lan, bây giờ anh đều muốn tự mình làm, chỉ không biết cô còn cho anh cơ hội không.
Thẩm Hạ Lan đợi rất lâu cũng không đợi được Diệp Ân Tuấn, cô hơi khó chịu, chẳng lẽ người đàn ông này đột nhiên thay đổi ý kiến?
Suy nghĩ như vậy khiến cô vừa vui vừa buồn. Trở về đối mặt với Diệp Ân Tuấn lần nữa, cô từng nghĩ đến đủ kiểu rối rắm, nhưng không ngờ sẽ khó khăn như vậy.
Cô thà rằng nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi chuyện với Diệp Ân Tuấn, cũng không muốn rõ ràng trong lòng hận anh còn phải khiến anh yêu mình, sau đó tình nguyện lấy ra thứ cô cần.
Lúc Diệp Ân Tuấn quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang rối rắm ngồi tại chỗ.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô mang theo oán hận, dáng vẻ không cam lòng lại không thể không khuất phục này vô thức lấy lòng Diệp Ân Tuấn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Anh có cho tôi cơ hội để suy nghĩ à?”
Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
Dường như Diệp Ân Tuấn lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan của nhiều năm trước, nhớ rõ lần đầu gặp cô, cô vẫn là cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương của cô với anh.
Từng ở độ tuổi, tình cảm tốt đẹp như vậy, sao anh lại không nhìn rõ trái tim mình chứ? Cũng may bây giờ vẫn không muộn, nếu ông trời đã cho anh cơ hội thì anh sẽ không buông tay nữa.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan tràn đầy hận thù, anh lại cố ý không thèm quan tâm. Anh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc giúp cô, đặc biệt lúc dọn dẹp đồ lót của Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt tự nhiên của anh khiến cô rất không thoải mái.
Người đàn ông này năm năm không gặp, da mặt thật sự dày lên rồi.
Thẩm Hạ Lan không cam lòng ra khỏi bệnh viện theo Diệp Ân Tuấn, vì cô bị thương ở chân đi đứng không tiện nên được anh bế ra ngoài, thu hút sự chú ý của người xung quanh, Thẩm Hạ Lan vô thức thấy hơi bực bội.
“Đưa gậy cho tôi, tôi có thể tự đi.”
Cô bực bội nói.
“Tôi chính là gậy của em.”
Diệp Ân Tuấn thuận miệng nói ra, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không ưa thích gì.
Hai người im lặng trở về nhà họ Diệp.
Đây là lần đầu tiên quản gia vú Trương nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tự mình bế một người phụ nữ đi vào, hơn nữa người phụ nữ này còn cực kỳ xinh đẹp. Bà nhớ tới bà chủ Thẩm Hạ Lan trước kia, ít nhiều có chút xa cách, tự động xem cô là người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ, đương nhiên sắc mặt cũng không dễ nhìn.
“Tổng Giám đốc Diệp, phòng đã dọn dẹp xong rồi. Tôi dọn dẹp phòng khách giúp cô Lisa, cho dù nói thế nào cô ấy cũng không phải bà chủ, không thể ở chung phòng với cậu được.”
Vú Trương nói rất cứng rắn.
Bà là người làm việc ở nhà họ Diệp từ lúc Diệp Ân Tuấn còn nhỏ, lúc trước mẹ Diệp ít sữa, cố ý mời vú Trương tới, xem như vú nuôi của Diệp Ân Tuấn. Tuy mấy năm nay vẫn mang thân phận quản gia, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn khá tôn trọng bà.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bà lão từ khi cô vào nhà họ Diệp đã đối xử rất tốt với mình, cảm xúc thoáng thay đổi, nhưng lại không để lộ ra trên mặt, lại còn cười nói: “Bà là ai thế? Giống chủ nhà họ Diệp như thế, chẳng lẽ là bà cụ Diệp?”
Những lời này khiến vú Trương khó chịu.
“Thưa cô, đây là nhà họ Diệp, nhà họ Diệp có quy tắc của nhà họ Diệp. Tổng Giám đốc Diệp cho cô vào ở, cũng không cho cô quyền làm càn.”
“Cô ấy có.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng lên tiếng, nhưng lời nói ra lại khiến vú Trương cực kỳ ngạc nhiên.
Năm năm nay bà hiểu rõ tình cảm của Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan hơn bất kỳ ai. Sau trận lửa năm đó,